Nhưng bây giờ vừa gặp, quả nhiên không nói dối, thật sự rất xinh đẹp.
Vốn chỉ muốn làm qua loa, bây giờ thái độ cũng đoan chính hơn rất nhiều.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Niên Niên thấy đối phương nhìn mình có chút ngây người, vội vàng bưng cốc nước lên uống một hớp nhỏ, để che giấu sự xấu hổ của mình.
Hai đời, đây vẫn là lần đầu tiên cô xem mắt.
May mà Tạ Dương rất nhanh liền phản ứng lại, khẽ ho một tiếng:
"Tôi tự giới thiệu một chút, tôi năm nay 26 tuổi, nhập ngũ đã 10 năm rồi, trong nhà có ba chị gái, xếp thứ tư, họ cũng đã lập gia đình và có công việc, gánh nặng gia đình không lớn......"
Hứa Niên Niên ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, phía trước ba đứa con gái, cuối cùng là một đứa con trai, đây không phải là gia đình trọng nam khinh nữ sao?
Đương nhiên thời đại này còn chưa có khái niệm trọng nam khinh nữ, trong quan niệm của họ cho rằng họ là đúng.
Có thể là do tình hình đất nước hiện tại quyết định, Hứa Niên Niên tôn trọng, nhưng bản thân mình chọn chồng tương lai vẫn là không nên chọn loại gia đình này.
Vạn nhất nếu như cô chỉ sinh được con gái, là phải sinh ra một đội bóng đá sao? Nghĩ đến đây, liền nổi một tầng da gà.
Tuy nhiên tuổi của anh ấy ở thời đại này coi như là kết hôn muộn rồi, cô tò mò hỏi:
"Vậy sao đến bây giờ anh còn chưa kết hôn?"
Tạ Dương bị câu hỏi này làm cho nghẹn lời, tại sao, anh ấy có thể nói từ trước khi đến, một chút tâm tư cũng không có sao?
Tuy nhiên, như tuổi của anh ấy, trong quân đội quả thật rất nhiều người con đã năm sáu tuổi rồi.
Nếu như trả lời như vậy, chắc chắn sẽ bị coi là kẻ lưu manh thấy sắc nảy lòng tham ngay lập tức, không có cửa nói chuyện, mặc dù hình như anh ấy cũng là vậy thật,.
Anh ấy đành phải nói trái lương tâm:
"Trước đây công việc luôn rất bận, không để ý đến vấn đề cá nhân, chớp mắt đã đến tuổi rồi."
Hứa Niên Niên chớp mắt một cái, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy anh ấy sửng sốt một chút, câu trả lời này không phải là lừa người sao, sẽ không có bệnh kín không thể nói ra chứ.
Tạ Dương bị nhìn như vậy, cũng có chút chột dạ, nhưng anh ấy cũng biết bây giờ không thể nhận thua, đối diện với ánh mắt cô, lúc này mới phát hiện hóa ra mắt của cô mới là đẹp nhất.
Một đôi mắt hoa đào, trong veo như có thể soi ra bóng người.
Vành tai anh ấy hơi đỏ lên.
Mẹ anh ấy nói phải xem chiều cao của đối phương, cha lùn lùn một đứa, mẹ lùn lùn cả ổ*, nhìn chiều cao của Hứa Niên Niên cũng là bình thường.
(*) Cha lùn lùn một đứa, mẹ lùn lùn cả ổ: Câu nói ở vùng nông thôn Trung Quốc thời xưa. Nếu cha thấp thì có thể chỉ có một đứa trẻ thấp, nhưng nếu mẹ không cao thì có thể tất cả con cái đều có thể sẽ thấp hơn.
Anh ấy rất hài lòng.
Hứa Niên Niên cảm thấy quả thật cô không có cảm giác gì với người trước mặt này.
Xét thấy tâm trạng này, lúc gọi món, cô gọi đều là món chay.
Tạ Dương vừa nhìn cô gọi đều là món chay, trực tiếp viết thêm mấy món mặn lên.
Hứa Niên Niên nắm chặt mấy đồng còn lại trong túi, bữa cơm này cô định chia đôi, cũng không biết cộng thêm mấy món mặn này, tiền trong túi cô còn đủ hay không.
Từ lúc vừa đi vào Lý Cường liền nhìn thấy Hứa Niên Niên đang nói chuyện với một người đàn ông, âm thầm quan sát cô hai phút, phát hiện mình quả thật không nhìn nhầm.