Chương 6

Tổ xe kéo là nơi gian khổ nhất trong các phân xưởng, lại có chế độ tốt nhất, thuộc ngành kỹ thuật, có trợ cấp ngoại ô. Dù vất vả, nóng nực, làm theo ca, nhưng mỗi tháng được tới bảy, tám chục đồng. Còn dạy đàn thì nhẹ nhàng hơn, nhưng lương chỉ hai mươi lăm đồng, không bằng cả lương học việc trong nhà máy là hai mươi chín đồng rưỡi.

Thời đó, làm công nhân là nghề có đãi ngộ tốt nhất. Nhà máy dệt quốc doanh này rất khó vào, chế độ lương bổng cũng đứng đầu trong ngành. Vậy mà dì cô còn mặt mũi đòi đổi công việc chính thức lấy hợp đồng tạm thời cho cháu gái nhà chồng mình?

Trớ trêu thay, Tần Tưởng Tưởng trước kia lại thật lòng muốn đổi.

Cô ta thấy bố mẹ có lương, chồng lại gửi tiền về hàng tháng, cô đi làm hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dạy đàn ở Cung Văn Hóa vừa nhàn nhã, lại thể hiện. Không phải vào xưởng, ngày ngày chơi với con, đàn mấy bản piano, nghe thì thật hay ho.

Trước kia cô ta đúng là chưa từng nếm trải khổ cực.

Cô ta không biết ở quê, phụ nữ phải sống ra sao. Không hiểu một người phụ nữ tự mình kiếm được bảy, tám chục đồng là một điều quý giá cỡ nào. Công việc nữ công nhân dệt với họ chính là ước mơ, là con đường sống thực sự, thiết thực hơn bất cứ khẩu hiệu nào về bình đẳng giới. Nó giúp phụ nữ ngẩng cao đầu trong chính ngôi nhà của mình.

Chu Ngạo Đông nói: “Vậy thì ráng mà làm cho tốt.”

Tần Tưởng Tưởng đáp: “Mẹ... nếu đổi thì cũng phải là công việc chính thức cơ. Kiểu như nhân viên bán hàng hay thu ngân ấy.”

Dù cô ta biết tương lai mình sẽ thê thảm, cũng không có nghĩa là cô ta có thể lập tức trở thành người chăm chỉ, nghị lực. Cô ta hiểu rõ bản thân mình, không chịu nổi khổ. Làm công nhân trong xưởng hai ba hôm thì được, chứ bảo cô ta chịu cực lâu dài, chi bằng cho cô ta chết đi còn hơn.

Cô ta vốn đã quen sống sung sướиɠ, chẳng thể chịu khổ được.

Chu Ngạo Đông trừng mắt: “Con...”

“Mẹ ơi...” Tần Tưởng Tưởng ôm lấy mẹ, làm nũng, giọng mềm như kẹo: “Con chịu khổ không nổi mà. Hơn nữa con làm công nhân, chẳng phải ảnh hưởng đến tương lai của mẹ làm xưởng trưởng sao? Nhỡ người ta nói con không nghiêm túc, ảnh hưởng đến mẹ thì sao?”

Đây là lần đầu tiên cô ta làm nũng với mẹ. Trước kia cô ta chưa từng dám, sợ mẹ mắng, sợ mẹ đánh.

Chu Ngạo Đông bị con gái làm nũng đến mềm lòng. Trước kia con nhỏ thấy bà là run như cầy sấy, khiến bà phát bực. Giờ lại mềm mại gọi “mẹ ơi”, bà không sao nỡ nói nặng nửa lời.

Con gái bà đẹp đẽ, đáng yêu, đôi mắt tròn long lanh trong sáng, toát lên nét ngây thơ khiến lòng người tan chảy.

“Con là bé ngoan của mẹ, là cô con gái cưng của mẹ mà.”

Chu Ngạo Đông thở dài: “Được rồi, mẹ sẽ tìm cách cho con chuyển sang công việc nhẹ nhàng hơn.”

Trong xưởng cũng có vài việc nhàn nhã, làm ca ngày dài như ở phòng kiểm tra bông vải. Tuy nhiên, lương thấp, ít cơ hội đạt thành tích, muốn thăng tiến lên cán bộ thì càng khó. Những công việc nhàn hạ như vậy thường rơi vào tay người có quan hệ, hoặc là vợ của cán bộ trong nhà máy.

Chu Ngạo Đông không muốn để con gái còn trẻ mà suốt ngày vướng vào chuyện phiếm với mấy bà vợ cán bộ. Bà để con xuống xưởng là vì kỳ vọng vào con.

“Mẹ đồng ý rồi à?” Tần Tưởng Tưởng sửng sốt. Cô ta cứ tưởng sẽ bị mắng một trận nên thân, không ngờ mẹ lại mềm lòng.

Phải biết rằng, Chu Ngạo Đông đúng như cái tên, là người đầy kiêu hãnh. Ông ngoại cô ta từng tưởng bà là con trai nên đặt tên “Ngạo Đông”, sinh ra là gái cũng không đổi tên cho nhẹ nhàng nữ tính hơn.