Nhìn thấy Chỉ đạo viên Ôn sắp tức đến mức sắp thăng thiên.
Quý Trường Tranh cười một tiếng, dùng diêm châm một điếu thuốc, đôi môi mỏng ngậm nửa điếu thuốc lá. Rõ ràng là một động tác ngả ngớn, nhưng đặt ở trên người hắn lại có một vẻ quyến rũ và tự phụ đến kỳ lạ.
“Được rồi Chỉ đạo viên, chẳng phải là anh muốn kéo tôi đi xem mắt sao?”
“Đừng có nằm mơ nữa.”
Hắn! Không! Đi!
Chỉ đạo viên Ôn nghe được những lời này, có hơi hậm hực: “Cậu biết.”
“Cậu biết mà vẫn cố ý.”
Anh vốn tưởng rằng tên đầu gỗ này vẫn chưa hiểu gì, nói mất nửa ngày mới biết là người ta cái gì cũng đều biết.
Quý Trường Tranh thở ra một làn khói, trong làn khói lượn lờ mờ ảo, dáng hình của hắn lại càng trở nên hoàn mỹ đến độ không thể chê vào đâu được.
“Bằng không lại cho đối phương hy vọng hay sao?”
“Như vậy thì chẳng thú vị gì cả.”
Biết rõ là không có khả năng mà còn cho đối phương hy vọng, đấy là việc mà con người sẽ làm sao?
Thân là đàn ông, dám làm dám chịu, có chính là có, mà không chính là không, việc gì phải do dự thiếu quyết đoán, vô duyên vô cớ làm tổn thương con nhà người ta.
Nghe vậy, sắc mặt Chỉ đạo viên Ôn đã hòa hoãn trở lại: “Cậu cũng không còn nhỏ nữa, vậy mà thật sự không suy nghĩ đến vấn đề cá nhân của mình sao?”
“Bác sĩ Tiểu Tô, người ta thực sự không tồi, gia thế cũng xứng đôi với cậu.”
Chỉ đạo viên Ôn là một trong số ít những người biết về gia cảnh của Quý Trường Tranh, gia thế cực kỳ ưu việt, ba hắn là lão lãnh đạo đã nghỉ hưu, mẹ là ca sĩ trong đoàn văn công, ba anh trai đều là những người có tiếng nói ở mọi tầng lớp xã hội.
Còn về bản thân hắn thì lại càng là thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, từ bỏ đãi ngộ của gia đình mà đến nhập ngũ ở cái nơi lạnh lẽo khó khăn này.
Ngắn ngủi vài năm đã trở thành một quân nhân mới với đầy triển vọng trong tương lai.
Cộng thêm một vẻ ngoài vô cùng xuất sắc như thế.
Nên mới khiến không ít lãnh đạo trong quân đội cùng các chị gái nhắm đến, chỉ vì muốn bắt người đàn ông xuất sắc này về nhà của mình.
Chỉ là cái người này không phải không thông suốt, mà là nhìn được rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Nhìn rõ đến mức tận cùng, nhìn chuyện gì cũng không còn thấy thú vị nữa.
Quý Trường Tranh nghe được câu hỏi của đối phương thì khoanh tay lại, lười biếng nói: “Không có hứng thú.”
“Nói đi, gọi tôi tới đây để làm gì?”
Chỉ đạo viên Ôn cười lạnh: “Được, nếu như cậu đã không có hứng thú xem mắt, vậy bây giờ lập tức đi đến Thủ đô chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp.”
“Có đi hay không?”
Quý Trường Tranh bật dậy ngay lập tức, tinh thần phấn chấn: “Đi!”
Chỉ đạo viên Ôn: “...”
Phi! Tên nhóc khó trị này!
Hai giờ đồng hồ sau, Thẩm Mỹ Vân xuất hiện ở trạm xe lửa tiếp theo, cô tìm trong ngoài trước sau tận ba lần.
Nhưng đều không thấy con gái đâu!
Không những vậy, Thẩm Mỹ Vân còn hỏi nhân viên soát vé nhưng bọn họ cũng chẳng có ai thấy bé gái năm tuổi nào xuất hiện cả.
Như vậy cũng đồng nghĩa với việc, con gái của cô vốn dĩ chưa xuống tàu.
Nghĩ đến đây.
Lòng Thẩm Mỹ Vân lập tức chùng xuống, nếu như Miên Miên không xuống ở đây, vậy cô bé xuống xe ở đâu chứ?
BK sao?
Hay là...
Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng xốc lại tinh thần, mua vé sớm nhất để quay trở lại BK.
Cô không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào cả.