Chương 8: Còn sống được đã là may mắn rồi

Khương Uyển thấy ánh mắt của hàng xóm nhìn hai mẹ con mình đầy vẻ khinh bỉ và chỉ trích, lập tức mở miệng muốn giải thích, nhưng phát hiện mình cũng giống như mẹ, dường như cũng bị trúng tà: "Đúng vậy, tôi không muốn đi xuống nông thôn, chuyện vất vả như vậy sao có thể để tôi làm được? Phải để con ranh Khương Lê này đi thay tôi. Lần này con ranh này không ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp đặt của chúng tôi, lại còn dám đến chất vấn nên tôi đã đẩy nó ngã..."

Những lời của Khương Uyển vừa thốt ra, ánh mắt của hàng xóm nhìn hai mẹ con họ càng thêm phẫn nộ.

Đúng là một đôi mẹ con không biết xấu hổ, sao có thể đối xử với Khương Lê như vậy?

Hạ Mỹ Phượng là mẹ kế, không mong bà ta tốt với Khương Lê, nhưng cũng không thể bắt nạt con kế đến mức này chứ?

Những người hàng xóm chính trực đã bắt đầu mắng Hạ Mỹ Phượng và Khương Uyển: "Hai mẹ con cô cũng mặt dày thật đấy? Lại đối xử với Khương Lê như vậy. Khương Lê vốn dĩ đã có việc làm, không cần phải đi xuống nông thôn, dựa vào đâu mà bắt con bé đi thay Khương Uyển?"

"Trời ơi, con bé này thật đáng thương, vừa sinh ra đã mất mẹ, cha ruột tìm cho một bà mẹ kế lại độc ác như vậy."

"Chậc chậc, tôi cũng nhìn con bé này lớn lên, ở nhà sống thật không dễ dàng. Gặp phải bà mẹ kế như vậy, còn sống được đã là may mắn rồi."

"Hạ Mỹ Phượng, cô làm vậy lương tâm không cắn rứt sao? Chẳng phải cô nói đợi Khương Lê trưởng thành, công việc của Thành Nghiệp nhà cô sẽ chuyển lại cho Khương Lê sao, bây giờ Khương Lê cũng trưởng thành rồi, công việc có thể để con trai cô chuyển cho nó rồi, không thể để Khương Lê đi xuống nông thôn được."

"..."

"..."

Bị đám đông vây quanh chỉ trích, Hạ Mỹ Phượng và Khương Uyển đều lộ vẻ kinh hãi.

Gặp quỷ rồi, tại sao lời họ nói ra lại không giống với những gì họ nghĩ, như thể có người cố ý điều khiển họ vậy.

Lúc này Khương Lê cũng từ trong nhà đi ra, thấy Hạ Mỹ Phượng và Khương Uyển bị mắng, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Vừa rồi cô đã dùng bùa nói thật.

Ha ha, họ muốn bóp méo sự thật, dùng dư luận để tấn công cô à? Đâu có dễ vậy! Tưởng cô vẫn là nguyên chủ yếu đuối dễ bắt nạt sao?

Thấy Khương Lê từ trong nhà đi ra, ánh mắt của hàng xóm nhìn cô lập tức tràn đầy sự thương cảm, có người quan tâm hỏi han: "Tiểu Lê à, cháu không sao chứ? Bà mẹ kế này của cháu thật quá độc ác, xem kìa, vết thương trên đầu cháu nặng quá."

"Đúng vậy, chảy nhiều máu như thế, Tiểu Lê, bây giờ cháu có đau đầu không, có cần đến bệnh viện không?"