Khương Văn Quân vừa về, Hạ Mỹ Phượng đã khóc lóc tìm đến ông ta.
Khương Văn Quân vừa nhìn thấy vết thương trên người Hạ Mỹ Phượng và khuôn mặt sưng như đầu heo của Khương Uyển, lập tức sợ hãi.
"Các người bị sao vậy?"
Hạ Mỹ Phượng nước mắt nước mũi tèm lem đến trước mặt Khương Văn Quân khóc lóc kể lể.
"Văn Quân, đều là do con ranh Khương Lê đó, nó ra tay tàn nhẫn với em và Uyển Uyển, anh mau đi trị nó đi, con bé này không coi ai ra gì nữa rồi."
Khương Văn Quân nghe xong, lập tức đến trước cửa phòng Khương Lê, gõ "cốp cốp" mấy tiếng.
"Khương Lê, mày ra đây cho tao."
Khương Lê đang ngồi thiền trong phòng, điều hòa khí tức xong, từ trên giường bước xuống, vặn vặn cổ.
Hây da, lại thêm một kẻ đến tìm chết.
Lúc này Khương Lê đang ngứa tay nên không ngại xử luôn một thể.
Khương Lê mở cửa phòng, đối diện với Khương Văn Quân đang đứng trước cửa với vẻ mặt giận dữ.
Ánh mắt Khương Lê nhìn Khương Văn Quân có chút khinh thường và chán ghét.
Và ánh mắt như vậy của Khương Lê đã chọc giận Khương Văn Quân.
Lúc này ánh mắt Khương Lê nhìn ông ta rất giống với ánh mắt của cha vợ và mẹ vợ cũ khi lần đầu tiên họ nhìn thấy ông ta.
Khương Văn Quân cảm thấy mình là người nhà quê, là công nhân tạm thời nên bị cha vợ và mẹ vợ cũ coi thường và khinh bỉ.
Dù nhiều năm đã trôi qua, chút tự ti trong lòng Khương Văn Quân lại bị khơi dậy khi đối diện với ánh mắt khinh thường và coi rẻ của Khương Lê.
Khương Văn Quân bị ánh mắt của Khương Lê nhìn càng thêm tức giận, lớn tiếng mắng Khương Lê: "Khương Lê, mày có phải nghĩ mình lớn rồi, cánh cứng rồi nên mới dám ra tay với mẹ mày và em mày không?"
Khương Lê cười khẩy: "Mẹ nào, em nào, tôi không nhận. Đánh họ thì sao? Họ ở trong căn nhà ông ngoại để lại cho tôi, còn muốn trèo lên đầu tôi mà ị, tôi đánh họ không đúng sao. Nếu ông còn lải nhải, tôi đánh luôn cả ông."
Khương Văn Quân bị lời của Khương Lê làm cho tức đến đỏ mặt.
Hạ Mỹ Phượng vội vàng thêm dầu vào lửa: "Văn Quân, anh xem, Khương Lê không coi mẹ kế này ra gì thì thôi, anh còn là cha ruột của nó mà nó còn định ra tay với anh, con bé này thật sự là muốn lật trời rồi."
Khương Văn Quân vốn dĩ đã không có tình cảm gì với Khương Lê, lúc này bị Hạ Mỹ Phượng xúi giục nên định ra tay dạy dỗ đứa con gái này một bài học.
Hạ Mỹ Phượng và Khương Uyển đều mang thái độ xem kịch vui.
Họ không tin Khương Lê thật sự dám ra tay với cha ruột của mình.
Nếu nó dám ra tay, sớm muộn gì cũng bị nước bọt của người đời dìm chết.