Nghe tiếng đập cửa và chửi mắng bên ngoài, cô "chậc" một tiếng.
Từ xưa mẹ chồng nàng dâu đã là kẻ thù của nhau.
Câu này quả không sai, nhưng cũng chẳng sao cả, dù gì cô cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Mạnh Chi Chi mặc cho đối phương đập cửa rầm rầm.
Cô không vội mở cửa, mà thong thả khoác một chiếc áo bông hoa nhí màu chàm, bên dưới mặc một chiếc quần bông củ cải màu đen.
Rõ ràng là cách ăn mặc rất cồng kềnh, nhưng cô lại có ngoại hình ưa nhìn, da trắng nõn, mắt sáng răng trắng, còn có mái tóc đen nhánh như thác nước.
Đúng là kiểu bạch liên hoa thanh thuần.
Mạnh Chi Chi soi mình trong chiếc gương treo trên tường, hết sức hài lòng.
"Mạnh Chi Chi."
Cô nhìn người trong gương, giọng nói chậm rãi nhưng mang vài phần quả quyết: "Tôi sẽ sống tốt cuộc đời của cô, thay đổi vận mệnh của cô."
"Có tôi ở đây, cô sẽ không phải là vật hy sinh."
"Cô cũng sẽ không chết sớm, cuộc đời của cô càng không thể chỉ là một vai phụ."
Không biết có phải là ảo giác của cô không, lời vừa dứt, gánh nặng trên vai Mạnh Chi Chi bỗng nhẹ đi rất nhiều.
Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, tiếng sau còn to hơn tiếng trước.
"Triệu Minh Châu, cô ra đây cho tôi!"
"Cô làm vợ người ta kiểu gì thế?"
Mạnh Chi Chi hơi nhíu mày, cô thầm nghĩ, bà già này đúng là có vấn đề, sáng sớm gọi cửa mà cũng gọi nhầm tên.
Cô không nhanh không chậm đi tới cửa, một cách lặng lẽ.
Lặng lẽ làm chuyện lớn!
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô đột nhiên kéo mạnh cửa ra, không một dấu hiệu báo trước.
Mẹ Chu đập cửa quá mạnh, cửa vừa mở, cả người bà theo quán tính lao về phía trước.
Mạnh Chi Chi duỗi chân ra rồi lại rụt về, lúc này mới đưa tay ra đỡ hờ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mẹ Chu khó khăn lắm mới đứng vững, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, vừa định tuôn một tràng chửi rủa.
Thì trong mắt lại lóe lên một tia kinh ngạc, không hổ là con dâu do chính tay bà chọn, thật xinh đẹp.
Dù thằng hai chưa gặp, bà cũng biết con trai mình sau khi gặp đối phương chắc chắn sẽ thích.
Nhưng rồi, bà nhanh chóng phản ứng lại.
Đây là phòng phía Đông mà.
"Mạnh Chi Chi, sao cô lại ra khỏi phòng thằng cả!????"
Tiếng hét chói tai như ấm nước sôi.
Cứ thế tuôn ra không ngớt.
Tiếng ồn ào khiến đầu óc Mạnh Chi Chi ong ong, cô vô thức lùi lại một bước.
Mẹ Chu lại nắm lấy tay cô, nghiêm giọng: "Cô nói xem, sao cô lại ra khỏi phòng thằng cả?"
Bà đã canh ở cửa này từ sáng sớm, chưa từng thấy Mạnh Chi Chi và Triệu Minh Châu đổi phòng.
Đương nhiên, với cái tính hễ gặp là cãi nhau của Mạnh Chi Chi và Triệu Minh Châu, hai người họ cũng không thể nào đổi phòng được.
Thật ra Mạnh Chi Chi không biết rõ bà lão trước mặt, nhưng có thể dựa vào những lời lẽ ác ý của đối phương để suy đoán ra thân phận của bà.
Ghen ghét con dâu ngủ nướng như vậy, chỉ có thể là mẹ chồng.
Mạnh Chi Chi bình thản rút cổ tay mình ra khỏi tay đối phương, đưa tay khẽ kéo cổ áo, vừa vặn để lộ vết đỏ trên cổ.
"Mẹ, tối qua con kết hôn mà, con không ra từ phòng tân hôn thì ra từ đâu ạ?"
Da cô trắng mịn, ngũ quan rạng rỡ, khi cười lên trông hệt như một cô thỏ trắng ngọt ngào.
Ngay cả mẹ Chu cũng có thoáng chốc ngẩn ngơ, cô gái này trông xinh đẹp thật.
Nhưng rồi, ánh mắt bà dừng lại trên chiếc cổ có vết đỏ của Mạnh Chi Chi, tim như hẫng đi một nhịp: "Mạnh Chi Chi, cô nói rõ cho tôi, cô vào phòng phía Đông lúc nào?"
"Phòng phía đông này rõ ràng là phòng của thằng cả, cô gả cho thằng hai, cô phải ở phòng phía tây mới đúng."
"Sao cô có thể đi ra từ phòng phía Đông?"
Lúc này Mạnh Chi Chi mới hoàn toàn hiểu ra.
Cô hẳn là đã vào nhầm phòng, ngủ nhầm người.
Vậy là, cô gả cho nhân vật phản diện, nhưng lại ngủ với nam chính?
Vậy còn Minh Châu thì sao?
Mạnh Chi Chi có chút thất thần, rồi lại nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của mẹ Chu.
Cô sờ cổ, kéo cổ áo lên cao một chút, lười biếng nói: "Tất nhiên là ở đó từ tối qua rồi ạ."