"Nói đi, con muốn cái gì?" Mẹ Chu hỏi.
Triệu Minh Châu cười khẩy: "Đều là đổi anh cả, dựa vào cái gì các người bù cho Mạnh Chi Chi một trăm mà không bù cho con một trăm?"
Mẹ Chu có nỗi khổ khó nói.
Tay bà đang can ngăn bỗng buông lỏng: "Hay là con cứ đập chết con bé Mạnh Chi Chi luôn đi."
Đánh chết cho xong, bà cũng đỡ tốn một trăm đồng.
Mạnh Chi Chi: "..."
Triệu Minh Châu: "..."
Hai người liếc mắt ra hiệu cho nhau, Triệu Minh Châu lập tức hiểu ý: "Không đưa cũng được, vậy con sẽ cùng Mạnh Chi Chi gả cho anh cả."
Mẹ Chu nghe thấy câu này, bà lập tức cảm thấy không sống nổi nữa, dứt khoát đưa đầu ra dưới cây cán bột của Triệu Minh Châu, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"Hay là con cứ một gậy đập chết mẹ luôn đi."
Triệu Minh Châu cầm cây cán bột, suýt chút nữa thì không nhịn được cười.
Trời đất ơi, nếu mà cười tràng này thì mọi công sức nãy giờ coi như đổ sông đổ bể.
Triệu Minh Châu hơi khựng lại, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Mạnh Chi Chi cũng biết, đối với kiểu vắt cổ chày ra nước như mẹ Chu, moi được một trăm đồng từ bà đã là giỏi lắm rồi.
Giờ muốn moi hai trăm, e là đòi mạng mẹ Chu luôn.
Mạnh Chi Chi nháy mắt với Triệu Minh Châu, ý bảo cô nàng tém tém lại, thấy tốt thì thu.
Triệu Minh Châu lại hiểu lầm rằng bạn thân chê mình kém, đến một trăm đồng cũng không đòi được.
Cô nàng lập tức giơ cây cán bột lên, đập mạnh xuống đầu gối. "Rắc" một tiếng, cây cán bột to bằng cổ tay gãy làm đôi, cô ấy cười lạnh: "Thử xem là đi bán muối ngay."
"Dù sao con cũng không đời nào gọi Mạnh Chi Chi là chị dâu."
"Còn nữa, dựa vào đâu mà cô ta có còn con thì không?"
Cô ả này hổ báo thật sự.
Cây cán bột to như thế mà gãy đôi, dằm gỗ nhọn hoắt.
Mẹ Chu sợ đến mức run bắn người, vội nấp sau lưng ba Chu.
Ông hít sâu một hơi: "Đưa, mỗi đứa một trăm. Mạnh Chi Chi một trăm, Triệu Minh Châu một trăm."
Mẹ Chu không tình nguyện, trong lòng đang rỉ máu. Lúc trước bỏ ra sính lễ giá cao cưới con dâu là vì mong có cháu bế.
Bây giờ con dâu cưới về rồi, lại còn phải tốn thêm đống tiền.
Chuyện này sao bà cam tâm được.
"Ông Chu, trong nhà hết tiền rồi. Hồng Anh, Ngọc Thụ với cả thằng Chu Sấm, đứa thì đi học, đứa chưa có việc làm, đứa thì lông bông ngoài xã hội, ba đứa nó đều chưa lập gia đình. Ông đưa hết tiền rồi, ba đứa còn lại tính sao đây?"
Sắc mặt cha Chu khó coi, ông chẳng thèm nghe, chỉ nói một chữ: "Đưa."
Ba đứa kia là chuyện sau này.
Bọn họ phải giải quyết rắc rối trước mắt đã.
Mẹ Chu miễn cưỡng đi vào buồng trong, từ trong tủ ngũ đấu lấy ra một hộp bánh quy rỉ sét. Trên hộp bánh còn có một cái khóa đồng nhỏ xíu.
Bà tháo chùm chìa khóa giắt ở thắt lưng quần ra, mở hộp bánh. Bên trong đầy ắp tiền, có cả tiền hào tiền lẻ lẫn tiền chẵn. Sở dĩ sau khi đưa ba trăm đồng sính lễ mà vẫn còn tích cóp được nhiều thế này...
Là nhờ nhà đông người kiếm tiền. Cha Chu là thợ cả ở xưởng đồ hộp, trong nhà còn có hai đứa con trai đi lính.
Thằng cả lương tháng sáu mươi ba đồng, thằng hai năm mươi lăm đồng, hai anh em cộng lại là hơn một trăm, tháng nào cũng nộp hết gửi về nhà.
Cộng thêm chồng bà làm ở xưởng đồ hộp lương tháng bốn mươi lăm đồng, xưởng còn hay phát trợ cấp.
Bà dẫn mấy đứa nhỏ nhận dán bao diêm, thu nhập cả nhà tháng nào may mắn cũng được một trăm sáu bảy chục đồng. Ở cái thời đại này, đây đúng là tầng lớp thu nhập cao.
Chỉ là, nghe thì nhiều nhưng chi tiêu cũng lớn. Nhà đông miệng ăn, ai cũng theo định mức lương thực, lại thêm mấy đứa con chưa lập gia đình.
Đều là những khoản chi lớn, nên ngày thường mẹ Chu ki bo hết mức, chỉ đến khi cưới xin mới chịu chi mạnh tay.
Thực ra đừng thấy mẹ Chu đưa sính lễ cao mà lầm, bà tính toán cả đấy.