Chương 46

Hàng xóm láng giềng bị anh ấy đẩy ra ngược lại cũng không tức giận, dù sao trước mắt chính là chuyện quan trọng liên quan đến một xác hai mạng.

Nhưng cũng có người lo lắng.

“Bà nói xem bác sĩ Tô này có đáng tin không vậy? Tôi thấy cô ấy có vẻ rất trẻ, bản thân còn chưa từng sinh con, có thể giúp người ta đỡ đẻ sao?”

“Tôi thấy khó đấy, lần này e là vợ nhà Đại Ngưu không xong rồi.”

“Tôi cảm thấy có hy vọng, trước đó tôi nghe nói thằng Cẩu Đản nhà trưởng thôn bị bác sĩ trong bệnh viện huyện báo tử rồi, chính là được bác sĩ Tô này cứu về đấy.”

“Một cô gái trẻ mà có bản lĩnh lợi hại như vậy sao? Không phải là tin đồn chứ?”

“Nếu là tin đồn, trưởng thôn có thể sắp xếp người vào y đường à? Tính tình ông Triệu thế nào bà cũng không phải không biết, trước đây có bao nhiêu người muốn đi theo ông ấy học y, đều bị ông ấy chê ngốc đuổi đi rồi.”

“Cũng đúng, hy vọng cô gái này có cách.”

“...”

Trên cái giường đất trong nhà, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, mắt thấy hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.

Bụng cô ấy tròn vo, hẳn là đang chuyển dạ.

“Thế này là không sinh được rồi, vợ Đại Ngưu đã hết sức, cổ tử ©υиɠ chưa mở đủ, đứa bé hoàn toàn không ra được.” Bà đỡ đầy tay đều là máu tươi.

“Vậy phải làm sao đây? Đây chính là cháu trai của tôi đấy!” Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi bên cạnh vỗ đùi.

“Hiện giờ chỉ còn một cách thôi.” Bà đỡ nghĩ ngợi.

“Cách gì?”

“Mổ bụng lấy con.” Bà đỡ gằn từng chữ.

Người phụ nữ kia sửng sốt một chút nhưng rất nhanh đã đưa ra quyết định.

“Mổ! Mổ ngay lập tức, không thể để cháu trai tôi cũng đi theo được.”

“Nếu các người đã quyết định rồi, vậy thì đi chuẩn bị đi.” Bà đỡ xắn tay áo lên.

Cầm lấy con dao bên cạnh, chuẩn bị tiến lên rạch bụng người phụ nữ.

Ở nông thôn điều kiện y tế lạc hậu, khi sinh khó sẽ áp dụng biện pháp nguyên thủy nhất này.

Mổ bụng sản phụ ra, lấy đứa bé bên trong ra.

Ít nhất hai người sống được một.

Tuy tàn nhẫn nhưng cũng tốt hơn là cả người lớn và trẻ con cùng chết.

“Dừng tay!” Ngay lúc con dao của bà đỡ chuẩn bị rạch xuống, một tiếng quát chói tai lanh lảnh vang lên từ cửa.

Tô Miêu Miêu xông vào trong nhà, một tay giật lấy con dao trong tay bà đỡ kia.

“Cô là ai vậy? Mau trả dao lại cho tôi, chậm một giây, e là đứa bé sẽ chết ngạt đấy.” Vẻ mặt bà đỡ tức giận nhìn Tô Miêu Miêu.

“Các người muốn làm gì?” Vương Đại Ngưu cũng chắn trước mặt bà đỡ.

“Đại Ngưu, vợ cậu đã không xong rồi, dù sao cũng phải lấy đứa bé ra.” Bà đỡ nhìn Vương Đại Ngưu, giọng điệu ôn hòa hơn một chút.

“Đúng đấy Đại Ngưu, con mau tránh ra.” Bà Vương cũng lên tiếng.

“Mẹ và bà đỡ muốn rạch bụng A Hoa ra sao?” Vương Đại Ngưu khϊếp sợ nhìn mẹ mình và bà đỡ.

“Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, chẳng lẽ trơ mắt nhìn người lớn và trẻ con cùng chết sao?” Bà Vương có chút không dám nhìn thẳng vào con trai mình.

“Cút ra ngoài, các người cút hết ra ngoài cho tôi!” Mắt Vương Đại Ngưu đỏ hoe đẩy hai người ra.

“Đại Ngưu, cậu làm cái gì thế? Tôi là đang cứu con trai cậu đấy!” Bà đỡ bị đẩy loạng choạng, giọng điệu cũng trở nên không vui vẻ gì.

“Bà muốn gϊếŧ vợ tôi, tôi còn có thể để mặc bà ở lại đây sao?” Khí thế của Vương Đại Ngưu không hề giảm bớt.