Chương 48

“Ừ, biết. Anh học từ năm đầu tiên vào đơn vị.” Tính đến nay thì kỹ thuật đã thuần thục từ lâu rồi.

Thấy Khương Thư Di hứng thú như vậy, Hạ Thanh Nghiên hỏi: “Di Di có muốn học không? Nếu muốn, đợi sang xuân anh dạy cho.”

“Được đấy.” Khương Thư Di gật đầu. Biết cũng tốt, mùa đông ở đây đi đâu cũng phải dùng ngựa, học xong coi như có thêm một kỹ năng. Hôm nay đường thật sự khó đi, vốn chỉ ba tiếng là tới doanh trại, vậy mà mất gần năm tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Hai người ăn trưa giữa cánh đồng hoang vắng. Gọi là "ăn trưa" chứ thật ra chỉ có mấy cái bánh mè. Biết trước hôm nay đường sá không thuận lợi, Hạ Thanh Nghiên từ nhà khách quân khu đã cẩn thận đổ đầy hai bình giữ nhiệt. Anh lấy chiếc cốc tráng men mang theo, thả vào đó một viên kẹo trái cây rồi mới rót nước nóng vào.

“Di Di, ôm cái này sưởi tay đi.” Hạ Thanh Nghiên nhét chiếc cốc ấm vào tay cô, sau đó mới quay ra lấy mấy chiếc bánh mè bọc giấy dầu.

Ngồi lâu trong xe, chân Khương Thư Di tê rần. Thấy Hạ Thanh Nghiên xuống xe lấy đồ, cô cũng mở cửa bước ra ngoài. Tuyết không còn rơi nữa nhưng mặt đất vẫn phủ đầy tuyết, giẫm lên là vang lên tiếng kêu “rắc rắc”.

Cô đứng tại chỗ giậm giậm chân. Thật ra lúc này ngoài trời còn ấm hơn trong xe vì có nắng, ánh nắng rọi xuống, ấm áp đến lạ. Vùng đất Tây Bắc vốn chỉ quen thấy trong sách giáo khoa, giờ được tuyết phủ trắng xóa. Bên vệ đường xa xa có một cây hồng dại, trên những cành cao vẫn còn mấy quả hồng đỏ au, phủ tuyết trắng như đội mũ nhỏ.

Vài chú chim nhỏ chẳng sợ lạnh, đậu trên cành cắm cúi mổ mấy quả hồng đỏ, nghe thấy tiếng động liền vỗ cánh bay lên, thấy không có gì nguy hiểm lại bay trở lại ăn tiếp. Cái vẻ hoang vu thường thấy ở Tây Bắc, giờ phút này dường như cũng trở nên dịu dàng.

“Chân bị lạnh à?” Hạ Thanh Nghiên cầm bánh mè quay lại, thấy cô đang giậm chân tại chỗ liền hỏi ngay khi chưa kịp gỡ giấy bọc.

Khương Thư Di lắc đầu: “Không lạnh, chỉ là ngồi lâu nên vận động một chút thôi.” Đến Tây Thành cô đã thay giày cũng là do Hạ Thanh Nghiên chuẩn bị. Đôi giày da nữ bộ đội có lót lông bên trong.

Loại giày này chống gió tốt, lót dày, kể cả đi trong tuyết cũng không thấy lạnh. Nghe vậy, Hạ Thanh Nghiên vẫn không yên tâm, chỉnh lại khăn choàng và mũ cho cô rồi mới mở bánh ra: “Em uống miếng nước nóng trước rồi ăn sẽ dễ chịu hơn.”

Khương Thư Di làm theo, chỉ uống hai ngụm đã thấy dễ chịu hơn hẳn, nước lại có mùi cam thoang thoảng, ngọt ngào. Hạ Thanh Nghiên bảo cô cầm hai tay ôm lấy cốc sưởi, còn mình thì đưa bánh mè đến miệng cô.

Khương Thư Di cũng không làm bộ làm tịch, dù sao người bên cạnh cũng là chồng mình, thế là há miệng cắn một miếng to. Hạ Thanh Nghiên thấy vậy cũng cắn một miếng từ chỗ còn lại.

Thấy thế, Khương Thư Di đưa tay muốn cho anh uống nước. Hạ Thanh Nghiên định đưa tay đỡ lấy nhưng nghĩ sao đó lại không làm vậy, mà cúi người dùng miệng uống trực tiếp từ tay cô. Hai người nhanh chóng ăn hết mấy cái bánh mè. Thật ra đa phần là anh ăn, Khương Thư Di chỉ ăn được một cái đã no, uống thêm vài ngụm nước là căng bụng rồi.

Ăn xong, họ đứng lại đi lại một lát cho ấm người, rồi mới lên xe đi tiếp. Lần này đi nhanh hơn nhiều, hơn một tiếng sau đã thấy dãy nhà cao thấp khác nhau hiện ra trong vùng tuyết trắng mênh mông chính là doanh trại đóng quân.

Doanh trại nằm trong một thung lũng, bên sườn có một con sông. Khu vực này vốn thiếu nước, đến mùa khô nước càng ít nhưng vì lòng sông rộng nên nhìn vẫn rất thoáng. Mặt nước có vài mảng băng, ánh nắng chiếu lên lấp lánh như một tấm gương dài.

Xe vừa tiến gần, Khương Thư Di đã thấy tấm biển với hàng chữ đen trên cổng sắt: “Căn cứ đóng quân của Trung đoàn XX, Khu vực XX.”

Cổng có hai lính gác vác súng đứng nghiêm, thấy xe của Hạ Thanh Nghiên đi tới liền đứng nghiêm chào, sau đó cho xe vào. Qua khỏi cổng, bên trái là khu huấn luyện và sinh hoạt của bộ đội, bên phải là khu dành cho gia đình.