“Cảm ơn chị. Chị đừng khách sáo. Thư Di nhà em tuy hiền nhưng không ngốc. Ai đối xử tốt hay không tốt với cô ấy, tụi em đều ghi nhớ cả. Cảm ơn chị đã quan tâm.”
Phó Xuân Ni cứ tưởng thể nào cũng có phần cho mình, còn cố ý đi lại gần. Nhưng nghe thấy câu này thì sợ đến mức rụt tay lại ngay. Sao cô ta cứ có cảm giác câu này là nói thẳng vào mặt mình vậy? Nếu đối xử không tốt thì sao? Có bị gì không? Đánh người à?
Phó Xuân Ni không đoán nổi tính Hạ Thanh Nghiên nhưng nhìn dáng vẻ ấy thì không giống người dễ chọc vào, chẳng dám nhận kẹo nữa, cúi đầu làm ra vẻ “tôi không tồn tại”. Đợi hai người họ đi khuất mới dám thở mạnh ra một hơi.
Chị Lâm nhìn thấy bộ dạng rụt rè ấy, chỉ khẽ hừ một tiếng, đảo mắt khinh bỉ rồi hí hửng nhét nắm kẹo vào túi vải của mình. Đáng đời, ai bảo lúc trước bắt nạt con bé đang bệnh!
Sau khi ra khỏi nhà, Khương Thư Di cứ nhìn chằm chằm vào anh, Hạ Thanh Nghiên giả vờ không biết gì, cố ý hỏi: “Di Di nhìn gì anh vậy? Trên mặt anh có dính gì à?”
Khương Thư Di lắc đầu, không vòng vo mà hỏi thẳng: “Lúc nãy anh cố tình đúng không?”
“Em nói vụ không cho cô bán hàng kia kẹo à?”
“Ừ.”
“Di Di thấy anh keo kiệt quá à?”
“Không phải. Em chỉ đang đoán, sao anh biết em không ưa Phó Xuân Ni?”
Hạ Thanh Nghiên không giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói: “Di Di, sau này nếu có ai bắt nạt em, cứ nói với anh.” Anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô.
Lời này, nghe qua thì đơn giản nhưng lại khiến người ta xúc động. Có điều Khương Thư Di thấy lạnh chưa hỏi gì mà đã chắc chắn là người khác bắt nạt cô sao?
“Nếu chẳng may không phải người khác bắt nạt em thì sao?”
Chuyện này thì đúng là Hạ Thanh Nghiên chưa nghĩ tới, nên lúc bị hỏi anh hơi khựng lại nhưng chỉ ngơ ra hai giây đã nghiêm túc đáp: “Di Di, anh là chồng em, dĩ nhiên lúc nào cũng đứng về phía em.” Anh sẽ mãi mãi thiên vị cô. Vì người khác chắc chắn cũng có người thương, nếu ngay cả anh cũng không nghĩ cho cô thì còn ai sẽ nghĩ?
Ở bên cô, anh chỉ chọn bên tình chứ không bên lý, vì Khương Thư Di sau này chỉ còn mỗi mình anh thôi.
Khương Thư Di vốn nghĩ Hạ Thanh Nghiên sẽ giống mấy người đàn ông truyền thống thời này, không ngờ anh lại khác biệt đến vậy. Thực ra, ngay cả thời hiện đại, cũng không thiếu gì những người đầu óc cổ hủ, chuyện gì xảy ra cũng quay sang trách vợ trước.
Nào là: “Em có thể rộng lượng một chút không?”, “Chuyện nhỏ thế mà em cũng để bụng?”, “Sao người ta không nói cô ta mà chỉ nói em?”...
Toàn là những kẻ chẳng bao giờ để mắt đến cảm xúc của vợ, hễ có chuyện là bắt vợ gánh hết. Trước mặt người ngoài thì được tiếng “người chồng lý trí” nhưng thật ra chỉ là đang đẩy vợ mình ra chịu trận.
Khương Thư Di rất khinh kiểu đàn ông như vậy. Một người đàn ông đến cả việc che chở cho vợ còn không làm được thì coi như vứt đi. Thế nên, trong lòng cô lặng lẽ cho Hạ Thanh Nghiên một điểm cộng thật to.
Vì những món đồ mua hôm nay đều là để mang sang Tây Thành, nên Hạ Thanh Nghiên không đem hết vào nhà, chỉ xách theo một ít kẹo và quà cho bố mẹ vợ. Đỡ phải dọn tới dọn lui phiền phức, mà anh đang ở nhà khách, nếu đem hết về nhà họ Khương rồi gặp phải đám người Ủy ban lại tới kiếm chuyện thì đúng là rắc rối lớn.
Phùng Tuyết Trinh và Khương Sùng Văn bây giờ hài lòng với cậu con rể này lắm. Cậu làm việc đâu ra đấy, nói gì họ cũng nghe.
Nhưng khi thấy Hạ Thanh Nghiên còn mua quà cho mình, Phùng Tuyết Trinh lại nói: “Tốn tiền làm gì, áo quần giày dép bọn bác có hết rồi. Nếu thật sự bị đưa đi nông trường, quần áo mới còn chẳng dám mặc.”
“Bác trai, bác gái, Tây Bắc không giống Tô Thành. Giờ bên đó có nơi đã bắt đầu có tuyết rồi. Mấy bộ quần áo này chắc khó mà chịu nổi cái lạnh ở đấy.” Hạ Thanh Nghiên không cố dọa người nhưng thời tiết Tây Bắc đúng là khắc nghiệt thật. Người sống ở vùng đất trù phú như Tô Thành thì càng khó tưởng tượng. Ngay cả anh, năm đầu tiên đến đó, tay chân và môi đều bị nứt nẻ vì rét.