Chương 2

“Đúng là có khá hơn.” Nhưng vẫn không giống trẻ con bình thường. Tuy nhiên vợ chồng bà cũng bàn rồi, nếu nhà họ Hạ không đồng ý cưới thì chỉ gửi con bé bên đó một thời gian.

Không giữ hôn ước cũng được, chỉ cần có người đáng tin chăm sóc là yên tâm rồi.

Khương Thư Di mở mắt trong tiếng dọn dẹp sột soạt.

“Chưa đến bảy giờ mà người nhà đã bắt đầu thu xếp đồ đạc rồi ư?”

Cô đến đây hai ngày rồi, xem như bây giờ cũng thích nghi đôi chút.

Phải rồi, cô đã xuyên không, cụ thể là xuyên đến tương lai rồi sau một vụ tai nạn xe hơi lại bị ném ngược về cuối những năm 60.

Cuộc sống thường ngày vốn khá ổn, dù thời đại này còn nhiều khó khăn nhưng bố cô là cán bộ kỹ thuật ở viện nghiên cứu, mẹ là trưởng khoa bệnh viện, anh trai là sinh viên đại học, sau tốt nghiệp thì làm kỹ sư máy móc thì đi chi viện ở Dung Thành.

Chủ nhân thân thể vốn bị thiểu năng bẩm sinh, đầu óc chỉ tầm 6 7 tuổi thôi, không thích nói chuyện, suốt ngày ngơ ngác. Nhưng nhờ điều kiện gia đình tốt, bố mẹ thương yêu nên chẳng cần giao tiếp nhiều.

Thật ra kiểu sống đó lại rất hợp với người mắc chứng sợ xã hội như cô, phải nói là rất thoải mái luôn.

Ai ngờ nói không có chuyện là biến ngay. Vì từng du học nên bố mẹ cô bị tố giác, giờ đang chờ bị điều đi cải tạo. Cô thì vừa tròn mười tám chưa có việc làm, lại là con thứ hai nên cũng bị liệt vào diện phải đi vùng sâu vùng xa.

Nhưng bố mẹ cô không nỡ, định cho cô đến nhà vị hôn phu năm xưa.

Cô chưa từng gặp vị hôn phu đó bao giờ. Dù có gặp rồi nhưng mới xuyên đến đã bị ép cưới một người xa lạ, với một người sợ xã giao như cô thì đúng là quá kinh khủng.

Nghe tiếng mẹ nói chuyện với Chu Xuân Hoa, Khương Thư Di quyết định không giả vờ ngủ nữa mà rời giường.

“Tiểu Di dậy rồi à?” Chu Xuân Hoa thấy cô ra khỏi phòng thì niềm nở hỏi ngay.

Khương Thư Di âm thầm hít sâu lấy dũng khí, nở nụ cười với bà, định chào hỏi nhưng mà đến miệng rồi lại không phát ra tiếng được.

Bà Chu chẳng để tâm gì, còn quay sang nói với Phùng Tuyết Trinh: “Tuyết Trinh này, chị thấy trông Tiểu Di dạo này tốt hơn nhiều đấy nhé.”

Không biết có phải ảo giác không nhưng hôm nay cô bé khác hẳn trước kia, vẻ mặt hiện rõ sự thông minh sáng ngời.

Phùng Tuyết Trinh vừa quay sang thì Khương Thư Di thì cô đã cười toe toét với bà rồi.

“Lớn thêm được hai ba tuổi ấy chứ.” Ý bà là trí tuệ tăng thêm hai, ba tuổi. Quả thật mấy ngày nay con gái bà không còn chìm đắm trong thế giới riêng nữa, lại còn hay cười, nhìn mềm mại đáng yêu hơn trước rất nhiều.

Khương Thư Di: “Hả?”

Hồi trước mọi người bảo cô chỉ như đứa trẻ sáu, bảy tuổi, giờ tăng thêm hai, ba tuổi thì cũng mới có mười tuổi à? Cô thầm hét lên với mẹ: “Mẹ ơi, con gái mẹ chỉ sợ xã giao thôi, chứ không phải thật sự ngốc đâu!”

“Thôi, nhịn vậy!”

Hai, ba tuổi cũng xem như có tiến bộ. Trong mắt bà Chu thì Khương Thư Di không quá ngốc, ít nhất còn biết đọc sách, thành tích cũng ổn. Hồi bố mẹ đi làm thì anh trai nấu cơm, còn cô cầm vở ngồi vẽ suốt mấy tiếng không rời.

Nếu chịu nói chuyện nữa thì chắc chắn thành con cưng cả khu rồi ấy chứ?

Thật ra như thế này cũng tốt. Ngoan ngoãn, không gây chuyện, cho dù nhà họ Khương gặp biến cố, với vẻ đẹp nổi bật của Khương Thư Di cũng không đến mức khiến người ta chú ý quá nhiều, tính ra lại là điều may.

Chu Xuân Hoa giúp dọn dẹp xong thì tranh thủ đi chợ, trước khi đi còn dặn dò: “Tuyết Trinh, em đừng chạy ra ngoài nữa, cần mua gì cứ bảo chị, chị mua về cho.”

Phùng Tuyết Trinh không khách sáo tiễn bà Chu ra cửa, quay lại đã thấy con gái tự mình bưng bữa sáng ra ăn, ăn uống nhỏ nhẹ, từ tốn, chẳng vội chẳng vàng. Bà thầm nghĩ: “Nếu không có bố mẹ bên cạnh, mỗi bữa con bé có được ăn no không?”