Đúng lúc này, thú nhân Điểu tộc vừa đi thăm dò quay về, báo cho Báo Thương biết phía trước cách bao xa có dã thú gì.
Thế là Báo Thương lập tức cho đại đội dừng chân nghỉ ngơi tại chỗ, rồi mang theo vài nhóm thú nhân đi về phía đó.
Đám giống cái liền bắt đầu tìm quả dại có thể ăn ở gần đó.
Chỉ có Vân Kiều, vừa từ trên đầu Lôi Tiêu nhảy xuống, đã lôi một tấm da thú to chạy thẳng đến chỗ mộc nhĩ.
Cảnh tượng kia... y như mấy ông bà xách túi nilon hùng hổ lao vào siêu thị tranh hàng khuyến mãi vậy.
Lôi Tiêu, Hoa Đoá cùng bốn con thú được phân làm vệ sĩ bám sát theo sau.
Thấy cô hái cái thứ trông vừa dày đặc vừa nhớp nháp này, mấy người đồng loạt giật giật khóe mắt.
“Vân Kiều, cô hái mấy miếng thịt cây thối này làm gì thế?” Hoa Đoá chỉ liếc một cái thôi mà da gà nổi khắp người.
“Cái gì mà thịt cây thối, đây gọi là mộc nhĩ, là thứ ăn rất ngon. Chờ lát nữa tôi nấu canh cho cô ăn.”
Vân Kiều vừa nói vừa thấy da thú đã gần đầy, liền hối Lôi Tiêu lấy thêm một tấm nữa.
Lôi Tiêu gật đầu, lấy một tấm da thú sạch đưa cô, còn cẩn thận buộc lại cái bao đầy kia rồi mới đi giúp.
Hoa Đoá vốn có chút ám ảnh sợ hãi với mấy thứ mọc dày đặc, nhìn đám mộc nhĩ chỉ thấy buồn nôn.
Nhưng mà Vân Kiều đã nói là ăn được...
Vì cái ăn, liều vậy.
Cô ấy cố gắng bỏ qua cái cảm giác nhớp nháp kia, nhanh chóng bứt mộc nhĩ bỏ vào da thú.
Động tĩnh bên này nhanh chóng bị các giống cái khác chú ý.
Thấy Vân Kiều vậy mà đi hái cái “thịt cây thối” ghê tởm đó, từng người một trưng cái vẻ mặt y chang “ông già ngồi tàu điện nhìn điện thoại”.
“Cô ta bị điên à?”
“Ta thấy đúng thế, chẳng lẽ các ngươi không nhận ra đầu óc cô ta vốn không bình thường sao?”
“Đừng nói thế, người ta là Thánh thê đấy.”
“Thánh thê thì không thể đầu óc có vấn đề à? Cô xem có Thánh thê nào đi chọn một con thú máu lạnh làm đại thú phu không?”
“Nghe cũng đúng...”
...
Đám giống cái xì xầm, rõ ràng không ưa gì Vân Kiều.
Lúc cô còn là phế thê, bọn họ chê bai, sợ bị “lây bệnh” nên không ai dám lại gần.
Đến khi cô thành Thánh thê, họ vẫn chẳng thích, vì sự xuất hiện của Vân Kiều làm cả đám giống đực đều trở nên khác thường.
Trong đó không ít thú phu của mấy giống cái kia, mỗi khi nhắc đến Vân Kiều đều mang bộ dạng ngưỡng mộ.
Cả đám quen được nâng niu kia trong lòng sao mà chịu nổi?
Quả Quả chẳng thèm để ý, dắt Hồ Vân tiến lại gần Vân Kiều.
Đám giống cái lập tức trợn mắt: Đi gần như thế, không sợ thú phu của mình bị Vân Kiều quyến rũ sao?
Một vài giống đực lác đác nghe cô bảo ăn được, cũng lẳng lặng tụ lại.
Thánh thê đã nói ăn được thì chắc chắn ăn được, mang về cho bạn đời mình ăn.
Giống cái tiếp tục đảo mắt: Quả nhiên, đám giống đực này đã có bạn đời rồi mà vẫn không yên, nhân lúc bạn đời không ở đây liền dính lấy Vân Kiều, bảo không có ý gì thì ai tin?
Cho đến khi ngay cả Vu y cũng mang theo hai thú vệ đi tới.
Đám giống cái: “...”
Đồng loạt ngậm miệng, lại bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự ăn được?
Vân Kiều thấy Vu y cũng tới, ngẩn ra: “Bà... cũng muốn ăn cái này sao?”
Vu y gật đầu: “Cô nói cái này gọi mộc nhĩ? Ăn thế nào?”
“Mộc nhĩ không thể ăn sống, nhất định phải nấu chín hoặc xào lên.”
“Tại sao?”
“Ăn sống rất nguy hiểm, sẽ bị bệnh, như nổi mẩn đỏ ngứa, còn ảnh hưởng đến dạ dày.”
Vân Kiều biết bà ta không hiểu mấy từ chuyên môn, nên chỉ cố gắng nói đơn giản nhất.
Khoé môi Vu y hơi nhếch, lấy từ trong túi da thú ra một cây thuốc vừa hái, tiếp tục hỏi: “Vậy cái này cô biết không?”
Vân Kiều liếc qua, thật thà: “Lô hội mà!”
“...” Vu y thoáng kinh ngạc, lại hỏi: “Công hiệu?”
“Chữa vết thương, có thể cầm máu.”
“Thế còn cái này? Nhận ra không?” Vu y lại lấy thêm một loại cỏ ra.