Dụ Thương Chi là dược sĩ Đông y xuất thân thế gia ở thời hiện đại, bỗng một ngày xuyên không trở thành một lang y nhỏ chốn thôn dã xa xôi ở dị thế. Nguyên chủ vốn đã đồng ý làm rể cho ca nhi hung hãn …
Dụ Thương Chi là dược sĩ Đông y xuất thân thế gia ở thời hiện đại, bỗng một ngày xuyên không trở thành một lang y nhỏ chốn thôn dã xa xôi ở dị thế.
Nguyên chủ vốn đã đồng ý làm rể cho ca nhi hung hãn ở trong thôn, nhưng lại hối hận giữa chừng định giả chết bỏ trốn.
Nào ngờ y thuật kém cỏi, từ giả thành thật, chết giả thành chết thật.
Dụ Thương Chi xuyên tới.
Tin tốt: Số mệnh chưa tuyệt, còn sống.
Tin xấu: Độc chưa giải hết, thành người mù.
Chạy không được, đành phải ở lại ăn "cơm mềm", nhân tiện mở cửa khám bệnh để phụ thêm tiền nhà.
Ban đầu, ai cũng thấy y trẻ măng, miệng còn hôi sữa, chẳng thèm tin lại còn châm chọc mỉa mai.
Cho đến khi, bệnh lạ của trẻ con trong thôn, chứng đau đầu của địa chủ, ca khó sinh của tiểu thϊếp quan huyện lệnh, tật cũ của ái nữ nhà tri phủ.
Thậm chí cả chứng hư nhược bẩm sinh của tiểu cữu, tất cả đều được y chữa khỏi, thuốc đến trừ bệnh!
Lúc ấy, mọi người mới nhìn lại, y sư mặt trắng môi đỏ kia, nói thật chứ, có bản lĩnh đấy!
Ôn Dã Thái cao bảy thước, mày kiếm mắt sáng, nếu không có nốt ruồi son giữa ấn đường thì ai nhìn cũng cho rằng hắn là một nam tử phóng khoáng.
Thế nhưng trong thời đại coi ca nhi "yểu điệu như liễu, môi hồng mặt phấn" mới được xem là đẹp, hắn lại trở thành "ca nhi xấu" nổi danh khắp vùng.
Lại thêm từ nhỏ đã phải gánh vác gia đình, tính tình cứng rắn, sức lực như trâu, đến tận hai mươi chín tuổi mà vẫn chẳng ai chịu cưới.
Học theo địa chủ tìm rể về làm trượng phụ, hắn rước về một y sư mũi cao môi mỏng, mặt đẹp như ngọc, còn xinh hơn cả ca nhi.
Ôn Dã Thái vốn là người mê sắc, nhìn một cái đã thấy vừa lòng, chẳng phải chỉ trắng quá yếu quá, lại còn tạm thời không thấy đường sao?
Không sao cả! Hắn nuôi cho ăn ngon uống tốt, sau này sinh mấy nhóc con giống cha là được rồi!
Sử chép: Danh y đời trước Dụ Thương Chi, có lòng nhân từ của thầy thuốc, không phân sang hèn, cứu giúp muôn dân, môn đồ khắp thiên hạ. Sau khi qua đời, dân chúng lập miếu thờ phụng. Cả đời cùng phu lang họ Ôn tôn trọng nhau như khách, bạc đầu chẳng rời, con cháu đầy đàn, dựng nên y học thế gia, truyền tụng ngàn năm.
[Công thần y ôn hòa nho nhã x Thụ thợ săn lạc quan phóng khoáng]
Hướng dẫn đọc: Chủ công, công thụ yêu chiều lẫn nhau. Văn phong ngày thường, có chuyện gia đình vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, về sau có tình tiết sinh con và nuôi con (nhưng phần nuôi con không nhiều).
Nội dung y học trong truyện chủ yếu phục vụ tình tiết, có nhiều hư cấu, xin đừng xem là thật.
Công bị mù chỉ là tạm thời, sẽ hồi phục thị lực ở phần đầu truyện.
Mấy chương 302-311 hình như là lặp lại của mấy chương trước á?