Lễ xong chuông ngưng, buổi lễ kế vị đến đây cuối cùng cũng kết thúc.
Mãi đến khi hai vị chí tôn của quốc gia rời khỏi Tuyên Trị Môn, ngự giá biến mất sau cửa cung, tiền viện trước chính điện to lớn mới từ tĩnh lặng chuyển sang náo động. Khắp sân các vị đại nhân hoặc đi lại chào hỏi, hoặc kết bạn rời đi, hoặc tụm ba tụm năm thì thầm to nhỏ, trước điện cả ngàn người lập tức vang lên tiếng xì xào bàn luận.
Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc dĩ nhiên cùng nhau rời cung, tuy cơ thể họ mỏi mệt nhưng tinh thần lại phấn chấn hiếm thấy. Nghĩ tới việc Duyện Vương vào kinh mấy tháng nay, hai người bọn họ cũng đã nghe tin đồn suốt mấy tháng, nay cuối cùng cũng thấy được người thật, trong lòng cả hai dĩ nhiên không khỏi xúc động.
Chỉ là người ấy quả thật vượt xa dự đoán. Khó mà tưởng tượng được, một người toàn thân đều toát lên khí chất ôn hòa quý phái như thế, lại chính là Duyện Vương hung ác đánh thẳng vào Hoàng Đô, đôi tay đẫm máu bá quan công khanh.
Thực sự quá khác biệt so với hình tượng sát khí tàn khốc từng khiến triều thần khϊếp đảm mà họ hình dung.
Dù trong lòng hai người muốn trò chuyện mấy câu về việc đó, nhưng lại cố gắng nhịn lại. Ở trong cung hành xử cẩn thận bao nhiêu cũng không đủ, cho nên suốt bao năm qua trong cung, bọn họ chưa từng nhắc đến chuyện triều chính dù chỉ nửa chữ.
Người trong cung đều có lỗ tai gió, có lẽ ngay cả cỏ cây ven đường cũng mọc tai. Lời nói bây giờ tuy từ miệng họ thốt ra, nhưng ai dám chắc giây tiếp theo lời này sẽ lọt vào tai ai?
Không thể bàn đến chuyện nhạy cảm khiến họ có chút tiếc nuối, song lễ kế vị kết thúc thuận lợi, cũng khiến lòng người như trút được gánh nặng, trong lòng thư thái không thôi.
Tới đây, rốt cuộc từng cửa ải khó họ đều đã vượt qua.
Dù Tam hoàng tử trí tuệ khiếm khuyết, nhưng đã thuận lợi đăng cơ thì cũng xem như quốc gia có Tân Đế, đồng nghĩa với việc trật tự quốc triều được phục hồi, những triều thần như họ cũng được an ổn, lẽ nào lại không đáng mừng?
Trên con đường ngự đạo lát đá xanh dẫn ra ngoài cung, ánh mặt trời dát vàng xuyên qua tán cây xanh mướt rọi xuống, để lại những vệt sáng vụn li ti trên nền đất. Ánh nắng buổi trưa đầu hạ vô cùng ấm áp, chiếu lên người khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Hai người vừa ra khỏi cung, vừa thoải mái trò chuyện đôi câu chuyện nhà thường ngày, nhắc tới ngôi chùa Pháp Hoa hương hỏa hưng vượng, liền hẹn nhau chọn ngày cùng đi dâng hương cầu phúc.
"Đợi tới chùa Pháp Hoa, ta nhất định phải xin một lá bùa đổi vận, mong vận đến thời đến, cầu chút phúc lành."
"Vật cực tất phản, quả là nên tìm lấy một lá. Lúc đó ta sẽ xin một lá bùa Thái Tuế, chỉ mong từ nay về sau được bình an thuận lợi."
"Tính ra còn năm ngày nữa là đến ngày nghỉ."
"Ai biết đợt này có thể nghỉ như thường hay không."
"Chỉ mong vẫn như thường, ít nhất cũng để người ta được nghỉ ngơi một chút, những ngày vừa qua thực sự đã quá mệt rồi."