Chương 32: Tân Đế đăng cơ

Năm xưa, khi bọn họ dùng luân thường đạo lý để áp chế ý định phế trưởng lập ấu của Văn Đế, nào ngờ hôm nay lại bị Duyện Vương dùng chính hai chữ “luân thường” ấy để đáp trả. Luân thường một khi đã đè xuống thì Chu Thủ phụ còn có thể phản bác gì nữa? Chẳng lẽ lại tự tát vào mặt mình, công khai thừa nhận những lời tiến cử năm xưa của một vị phụ thần như ông ta đều là dị đoan gây loạn?

Dù trong lòng còn nhiều điều không cam tâm, hiện tại ông ta cũng chỉ đành chấp nhận hiện thực.

Tâm trạng của Chu Thủ phụ sau khi nhận được phê chuẩn ra sao không ai hay biết, chỉ biết đêm đó một nửa số thái y của Thái y viện đều được điều đến Chu gia, Duyện Vương còn sai người đưa tới hai xe đầy dược liệu thượng hạng.

Nhiều phủ đệ trong kinh thành đèn đuốc sáng trưng suốt đêm, mãi đến hôm sau khi biết Chu gia không treo khăn trắng, các triều thần mới thở phào nhẹ nhõm. Chu Thủ phụ đức cao vọng trọng, được bách quan kính phục. Mặt khác, bọn họ cũng mong đại điển đăng cơ của Tân Đế được cử hành suôn sẻ, đừng xảy ra biến cố gì nữa. Kinh thành đã rối loạn quá lâu, ai nấy đều mong sớm được trở lại cuộc sống yên bình.

***

Ngày mùng năm tháng sáu, trời trong gió nhẹ, là ngày hoàng đạo được Khâm Thiên Giám lựa chọn kỹ lưỡng.

Vào giờ Mão, viên quan Hồng Lô Tự dẫn theo vương công bá quan xếp hàng theo phẩm cấp trước Tuyên Trị Môn, hàng ngàn người cúi đầu chờ đợi trong im lặng. Khi giờ lành sắp tới, ba tiếng roi vang vọng khắp bầu trời, dàn nhạc trước điện tấu khúc [Khánh Bình Chi Chương].

"Mở cửa!”

Theo sau tiếng hô cao giọng của quan Tán Lễ, các võ sĩ cầm binh khí trước cửa cung đồng loạt mở cánh cổng sơn son đồ sộ uy nghiêm, lớp lớp cửa cung lần lượt mở ra khiến tia sáng đầu tiên của bình minh xuyên qua tầng mây, chiếu rọi khắp con đường uốn lượn kéo dài trước Tuyên Trị Môn.

Vương công bá quan ngẩng đầu nghênh đón, liền thấy cuối con đường ngự giá[1] có hai bóng người đi giữa hàng nghi trượng ngũ sắc hai bên, chậm rãi bước trên thảm thêu long văn trong tiếng chuông vang vọng.

[1] Đường trải thảm cho riêng Hoàng thượng đi.

Người bên trái thân hình cao lớn đang dắt tay Tân Đế bên cạnh, Y bước đi ung dung nhã nhặn, phong thái ung dung, trường bào màu đen thêu chỉ vàng họa tiết Giao Long năm móng khẽ dập dềnh theo tứng bước chân Y.

Đối diện với ánh mắt dò xét lộ liễu hay ẩn ý từ chúng thần, Y chẳng hề lấy làm khó chịu, ngược lại còn hồi đáp bằng ánh nhìn hòa nhã ấm áp, phong thái trầm ổn toát lên một khí chất uy nghi.

So với khí chất vốn đã uy nghiêm trời sinh của Duyện Vương, thì ẩn sau chuỗi ngọc rủ xuống từ chiếc mũ miện bảy tua là gương mặt tuấn mỹ như được khảm vàng chạm ngọc kia lại trở thành điểm đáng ít chú ý nhất.

Vương công bá quan gần như không thể tin nổi, người này chính là Duyện Vương - kẻ mang danh sát thần nổi danh Hoàng Đô đây sao?