So với cảnh tượng ấy thì sự gấp gáp sơ sài của lễ quốc tang, việc linh cữu của Tiên hoàng và thái tử được đưa vào lăng trong cùng một ngày hay chuyện Chu Thủ phụ cùng Duyện Vương vì quá đau thương mà không thể dự lễ tang, tất cả đều hóa thành những chuyện vụn vặt không đáng nhắc tới.
Sau đó, các triều thần khoác áo tang trắng, mặt như tro tàn, không ít người sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt đặt tay lên ngực mà thở dốc. Thậm chí có vị trọng thần đi theo linh cữu vì quá xúc động mà ngất lịm, bị cấm vệ trong cung lặng lẽ kéo ra ngoài.
Tin tức này chẳng mấy chốc đã truyền đến Chu gia. Chu Thủ phụ vốn đã như treo một hơi thở cuối cùng, vừa nghe đến màn kịch bi hài kia liền lập tức thở ra nhiều mà hít vào ít, suýt chút nữa cũng đi theo Tiên Đế và Thái Tử.
Tên Tam hoàng tử ấy là kẻ mà ngay cả Tiên Đế cũng không thừa nhận, vậy mà Cơ Dần Lễ lại thả hắn ra khỏi lãnh cung, còn để hắn tham dự lễ quốc tang với thân phận trưởng tử hoàng thất, quả nhiên là muốn gϊếŧ ông mà!
Mãi đến khi linh cữu được hạ táng, lăng mộ đóng cổng, trăm quan khóc tang xong xuôi, chuẩn bị hồi cung, thì phần lớn các triều thần vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Từ khoảnh khắc Tam hoàng tử bị Công Tôn Hoàn dẫn ra trình diện, bọn họ như hồn lìa khỏi xác. Kẻ biết chuyện thì còn tạm, miễn cưỡng nhớ ra sự tồn tại của nhân vật cấm kỵ này. Còn kẻ không hay biết, đột ngột phải đối mặt với vị Tam hoàng tử nước dãi chảy ướt sũng cổ áo kia, chỉ biết như bị sét đánh giữa trời quang!
Lập trưởng, lập trưởng! Nếu thật sự để vị tân vương chảy nước dãi ấy lên ngôi, thì văn võ trong triều sẽ mất hết thanh danh. Tương lai khi sử sách ghi chép, họ nhất định sẽ bị lưu danh muôn đời là hạng quan thần vô dụng! Điều đó còn khó chịu hơn cả cái chết.
Bởi lẽ, vị Tam hoàng tử này tuổi lớn hơn cả Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử.
Mà hôm đó trong Tuyên Trị Môn, các phe phái trong triều vì chuyện “lập trưởng” hay “lập hiền” mà tranh cãi đến long trời lở đất. Cuối cùng dưới danh nghĩa chính thống rằng không có con trưởng thì phải lập trưởng đã đè bẹp “lập hiền”. Tất cả mọi người đều cho rằng “lập trưởng” tức là chọn vị hoàng tử lớn tuổi nhất trong hai vị tiểu điện hạ kia, nào ngờ lại từ đâu chui ra một vị... Tam hoàng tử?
Ngay cả những người từng biết đến sự tồn tại của vị điện hạ này, e rằng lúc ấy cũng không nhớ ra nổi. Một kẻ bị tiên hoàng và hoàng thất ngó lơ suốt hơn mười năm, một kẻ bị giấu kín trong lãnh cung như bí mật, bảo người ta nhớ ngay làm sao được?