Chương 29: Mọi sóng gió rốt cuộc cũng đã qua

Mãi đến khi thấy nàng hồi hồn lại, Trần mẫu mới khẽ cất tiếng, giọng mang đôi phần kỳ vọng hỏi: “Kim Chiêu, thế này chẳng phải triều đình sắp ổn định rồi sao?”

Trĩ Ngư và Yêu Nương đang ngồi bên giường cũng vô thức nín thở, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời từ nàng.

Hôm nay Trần Kim Chiêu thực sự đã khiến cả nhà một phen hoảng hồn, cảnh tượng nàng bị người ta khiêng về trong tình trạng sống chết không rõ, đến giờ nhớ lại vẫn khiến họ kinh hoàng lo sợ.

Đối mặt với ánh mắt đầy chờ mong của người thân, Trần Kim Chiêu cho họ một câu trả lời chắc nịch: “Đã định xong ngày phát tang thì triều đình dĩ nhiên sẽ ổn định. Đợi quốc tang xong, Tân Đế kế vị, cuộc sống của chúng ta sẽ trở lại như xưa, không còn phải sống trong sợ hãi nữa.”

“Hay, hay lắm, ổn định là tốt rồi.” Trần mẫu run run môi, không ngừng lặp lại.

Trĩ Ngư và Yêu Nương nghe vậy cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, quay mặt đi lấy khăn chấm nước mắt lấp lánh nơi khóe mi. Những ngày qua, cả nhà họ như sống dưới lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, cái bóng của tử thần bao phủ khiến họ ăn không ngon ngủ không yên, như chim sợ cành cong, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến họ giật mình hoảng loạn. Trải qua sóng gió người ta mới thấm thía hai chữ bình an quý giá dường nào.

Trần Kim Chiêu kéo họ lại gần, chuyển sang kể mấy chuyện thú vị trong kinh thành.

Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng cười nói rôm rả.

Ngoài cửa sổ, ánh tà dương nghiêng nghiêng phủ khắp đất trời.

Tia nắng cuối cùng xuyên qua khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, vệt sáng lấp lánh như bụi vàng nhẹ nhàng bay lượn, len lỏi giữa những người đang trò chuyện vui vẻ trong gian phòng.

Mưa đã tạnh trời lại sáng. Mọi sóng gió rốt cuộc cũng đã qua.

***

Đầu tháng năm, các văn võ bá quan trong triều đã trải qua một nghi lễ tiễn linh cữu hoang đường chưa từng có trong lịch sử.

Dẫn đầu đoàn tang là một vị Hoàng tử mắt lé miệng méo, nước dãi chảy ròng, được bọn cung nhân hai bên dìu đi. Lúc thì hắn gào khóc giãy giụa bất an, lúc thì vung vẩy lá cờ tang trắng trong tay đánh loạn người khác, chưa được bao lâu lại bật khóc “hu hu” thoáng chốc sau lại “khà khà” cười ngặt nghẽo.

Trên con đường lớn của Hoàng Đô, tiếng gào the thé quái dị vang vọng không dứt, hoàn toàn trái ngược với không khí trang nghiêm nên có của một lễ quốc tang, đúng là vừa buồn cười vừa nực cười đến khó tin!