Chương 26: Lập Thái tử

Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc co giật khóe mắt.

Hai người cầm bát thuốc giằng co một lúc với hắn, thấy đối phương cứ đứng nguyên không đi, thuốc thì để càng lâu sẽ càng nguội, cuối cùng họ chỉ đành bất lực thỏa hiệp. Dù sao thì thuốc này cũng không thể không uống, nếu thật sự cảm lạnh thì chẳng phải chuyện đùa.

Trần Kim Chiêu hít sâu một hơi, quay mặt đi làm như không thấy ánh mắt tò mò trên đầu, nàng cắn răng nhắm mắt mà bưng bát thuốc lên. Nàng còn đỡ hơn chút, bịt mũi còn có thể miễn cưỡng nuốt hết chén thuốc đắng ấy vào. Trái lại Lộc Hành Ngọc bên cạnh thì cứ uống một ngụm là hắn thấy buồn nôn, mặt mũi lúc này cũng chuyển sang màu xanh lét.

Dù sao thì cũng là công tử được nuôi dưỡng trong phú quý, tuy trong nhà có vô số chuyện rối ren, nhưng ăn mặc đi lại xưa nay hắn không thiếu thốn gì. Bình thường nếu thiếu mứt ngọt để uống thuốc, hắn chẳng thể nuốt nổi một giọt thuốc đắng nào.

Bộ dạng thảm hại của hai người chắc hẳn đã khiến vị hổ tướng khoanh tay đứng xem kia cười không ngậm được mồm, hắn ta khẽ cười hề hề với hai người, tất nhiên cũng không quên ném cho họ một ánh nhìn đầy khinh bỉ.

Trần Kim Chiêu nhìn thấy đáy bát thuốc, cuối cùng cũng kết thúc màn hành xác rồi.

Lộc Hành Ngọc liếc mắt thấy vậy, lập tức cảm thấy áp lực, hắn cắn răng một cái, cũng bịt mũi mà cố sức nuốt ực xuống.

Ngay sau đó, Trần Kim Chiêu trơ mắt nhìn hắn cắn chặt miệng, mặt mày vặn vẹo, cổ cứng đơ, trợn mắt mà cố sức nuốt xuống… gần như ngay sau đó hai dòng thuốc đen đặc sánh lặng lẽ chảy ra từ khoang mũi hắn.

Vị hổ tướng kia ngẩn người, Trần Kim Chiêu cũng ngẩn người.

Suốt một khoảng thời gian rất dài sau đó, Lộc Hành Ngọc cứ thế ngồi đơ đơ quay mặt về phía cửa điện, toàn thân toát ra khí thế người sống chớ lại gần.

Vị hổ tướng nọ cũng có lòng tốt, rót cho hắn một bát nước ấm. Dĩ nhiên nếu đôi vai hắn ta không run bần bật lên vì cười thì có lẽ Lộc Hành Ngọc cũng sẽ thấy biết ơn được đôi phần.

Mưa ngoài điện càng lúc càng lớn, trong điện cũng dần dần trở nên ồn ào.

Chủ đề bàn luận dĩ nhiên là việc lập Thái tử.

Chính giữa đại điện, những trụ cột quốc gia đang vây quanh Công Tôn Hoàn, bắt đầu một vòng tranh luận mới. Các quan viên xung quanh túm năm tụm ba bàn tán, tiếng ồn dồn lại một chỗ, náo nhiệt vô cùng.

Trần Kim Chiêu cũng muốn vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh thời cục, nhưng quá nhiều âm thanh và tạp âm và ở khoảng cách quá xa, toàn là những tiếng ồn vô nghĩa, mãi mà nàng chẳng bắt được ý chính nào.

Thời gian trôi đi, cơn buồn ngủ dày đặc chậm rãi kéo đến.

Lúc này nàng không khỏi bội phục các lão đại thần trong điện, tuổi họ đã cao mà vẫn còn sức để tranh luận đầy khí thế. Thử nghĩ xem, tối qua đám quan văn ấy đã thức trắng suốt đêm tại Chu gia bày mưu tính kế, sáng sớm lại đội mưa lạnh đấu khẩu kịch liệt, trong lúc đó còn xen lẫn màn khóc tang đau xé lòng. Trải qua bao phen sóng gió như thế mà vẫn còn sức tranh luận hăng hái không nghỉ, tinh thần như vậy quả thật khiến người khác phải ngưỡng mộ không thôi.