Chương 24: Vào điện

Ví như lúc này các chư thần đều im lặng không nói đến sự kỳ lạ trong cái chết của Thái tử, đó chính là phản hồi họ dành cho việc Duyện Vương lựa chọn không cướp ngôi, để cho toàn thể bá quan vẫn còn giữ được chút danh tiếng thanh liêm.

Ngươi chịu lùi một bước, ta tất sẽ thuận theo lùi nửa bước. Khi còn đường lui, chẳng ai muốn cá chết lưới rách. Đây chính là quy tắc ngầm giữa những người trong quan trường.

Sự việc tiến triển đến nước này, Trần Kim Chiêu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như được thả lỏng.

Trận so găng giữa các nhân vật lớn cuối cùng đã có kết quả sơ bộ, đám quan viên còn lại cũng coi như sống sót qua một kiếp nạn.

Tiếp theo chỉ còn lại việc lựa chọn quân vương mới kế vị, chờ đến khi bụi lắng, những quan viên cũ trong Hoàng Đô như nàng sẽ hoàn toàn thoát khỏi cục diện hiểm ác này, giữ lại được mạng sống.

Lúc này mưa mỗi lúc một lớn, cho đến khi ào ào như trút nước.

Thân thể và tinh thần căng thẳng suốt bao tháng nay vừa được buông lỏng, cả người nàng trở nên choáng váng, chỉ muốn ngã xuống giữa làn nước mưa lạnh lẽo mà ngủ một giấc thật đã đời.

Màn mưa lạnh buốt dội xuống lưng nàng, toàn thân nàng như ngâm mình trong nước lạnh, cái lạnh thấm vào từng thớ thịt ban đầu còn khiến nàng có chút tỉnh táo, nhưng rất nhanh sau đó cơ thể dần mất nhiệt khiến trước mắt nàng tối sầm lại.

“Biên tu Trần! Trần Kim Chiêu! Cậu có nghe ta nói không, Trần Kim Chiêu!”

Tiếng gọi vang lên bên tai khiến Trần Kim Chiêu bừng tỉnh! Nàng mệt mỏi cố gắng mở mắt, ngẩng đầu lên thì thấy Lộc Hành Ngọc ở đối diện đang mặt tái nhợt, hắn dùng hết sức bóp mạnh nhân trung của nàng.

Cơn đau nhức từ nhân trung truyền thẳng lên đầu, khiến Trần Kim Chiêu đau đến hít sâu một hơi, nước mắt suýt rơi ra.

Thấy nàng cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại Lộc Hành Ngọc mới buông tay, hắn lập tức nắm lấy cánh tay nàng, kéo mạnh nàng dậy khỏi mặt đất.

“Mau lên, tên Công Tôn kia gọi chúng ta vào điện rồi!”

Trong tiếng sấm rền rĩ, lời của hắn tuy không rõ ràng, nhưng hai chữ “vào điện” lại vang dội hơn bao giờ hết.

Vào điện, có thể vào điện rồi!

Trần Kim Chiêu lập tức phấn chấn, cố gắng dồn hết sức lực đứng vững, dưới sự dìu đỡ của Lộc Hành Ngọc, nàng khó khăn bước lên bậc thềm dẫn vào Tuyên Trị Môn.

Toàn thân cả hai ướt sũng, bước chân họ loạng choạng trông như hai con gà mắc mưa lảo đảo trong mưa lớn.

Dọc đường, họ trông thấy không ít triều thần đã ngất xỉu, đều bị binh sĩ lôi đi như kéo xác chó chết, cảnh tượng vô cùng thảm hại, khiến người ta không nỡ nhìn.

Cả hai đều thầm cảm thấy đau lòng như nhau.

Trần Kim Chiêu không kìm được liếc về phía Lộc Hành Ngọc một cái đầy cảm kích. Vào thời khắc then chốt, vẫn là vị huynh đài sống chết có nhau này của nàng là đáng tin nhất.