Chu Thủ phụ cuối cùng cũng nhìn thẳng vào đối phương, ngón tay gầy guộc chỉ thẳng vào tâm phúc của Duyện Vương: “Xưa nay lão phu đường hoàng chính trực, chưa từng thành kiến với bất cứ ai! Hôm nay lão phu ở đây là vì muốn hỏi hắn - Duyện Vương Cơ Dần Lễ! Có phải chính hắn đã giam lỏng hiền thần? Chính hắn đã giam giữ Thái tử? Chính hắn đã làm nhục triều cương? Cũng chính hắn đã dẫm ngựa lên phố Tây đồ sát các đại thần không?”
Một võ tướng mặt vuông thô kệch, trên trán có hình chữ yến, bất ngờ bước ra, giáp trụ vang lên leng keng: “Vậy thì mạt tướng cũng muốn hỏi lại chư công một câu! Trong cơn nguy cấp Chúa công tiếp nhận chỉ dụ ra mặt tiêu diệt thổ phỉ đúng không? Chỉ trong một tháng ngài ấy đã bình định Bát Vương đúng không? Ngài ấy cũng trừ sạch bè lũ tàn dư, đem lại thái bình cho kinh thành đúng không?” Giọng hắn như chuông lớn chấn động càn khôn, khiến lão Thủ phụ loạng choạng lùi lại.
Võ tướng ấy lại bước thêm hai bước, giọng nói nghiêm nghị: “Chúa công vừa nhận chiếu liền chỉnh đốn ba quân, ngài ấy không nghỉ ngơi dẫn theo tướng sĩ cấp tốc vào kinh ứng cứu! Suốt đường đi băng qua bao núi non hiểm trở, không quản vất vả, ngựa không rời yên, người không cởi giáp, hành quân suốt hai tháng. Quân lính vừa vào kinh còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức tiêu diệt loạn đảng, hộ giá vì triều đình! Chúa công thân chinh ra trận, cùng tướng sĩ gϊếŧ địch, xem nhẹ sinh tử! Khi kinh thành loạn lạc, chư công mong chúa công sớm đến, khi kinh thành bình yên chư công lại xem chúa công như quốc tặc gian thần. Thật nực cười, thật đáng hận!”
Những lời mỉa mai này khiến mặt mày cả đám văn thần tái mét. Chu Thủ phụ phất tay áo quát lớn: “Lũ võ phu mấy người thì biết gì là đại nghĩa!”
Võ tướng kia cười to: “Ngài nói rất đúng! Bọn ta là võ phu thô lỗ, không hiểu thánh ngôn của Khổng Tử, không xứng luận đạo với các vị đại nhân quý tộc. Nhưng chính vì chúng ta là võ phu xông pha nơi chiến trường, mới bảo vệ được sự phú quý và thái bình của chư vị trong kinh thành này!”
Đúng lúc ấy, Công Tôn Hoàn buông tiếng thở dài: “Chúa công chỉ mong được noi theo lòng trung thành của Võ Mục, nào ngờ lại bị chư công nghi ngờ trăm điều.”
Chu Thủ phụ chỉ thẳng bàn tay gầy guộc về phía bậc ngọc trước điện, giọng run rẩy phản bác: “Duyện Vương vào kinh dẹp loạn quả có công, nhưng hành động của hắn còn tàn bạo hơn cả Bát Vương! Ba ngày liên tục giẫm ngựa lên phố Tây, vết máu trước bậc thềm Thái miếu còn chưa khô, với hành động như thế chẳng phải cho thấy hắn có dã tâm với ngai vàng sao?”
“Kẻ đáng gϊếŧ thì phải gϊếŧ, những kẻ chết đó đều phạm trọng tội khi quân. Theo ta, chư công nên hiểu rõ điều đó mới phải!”