Chương 20: Xin lão đại nhân nhất định phải bảo trọng

"Xin lão đại nhân nhất định phải bảo trọng."

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên bên cạnh. Đang chìm trong muôn vàn suy nghĩ, Trần Kim Chiêu bỗng bừng tỉnh, theo phản xạ nàng quay đầu sang phải. Quả nhiên, lọt vào tầm mắt nàng chính là dáng người đang khom lưng hành lễ! Lúc này, Thẩm Nghiên cúi người thi lễ, hoàn toàn tương phản với nàng cùng những vị quan bên cạnh đang đứng đơ như khúc gỗ. Hắn cao ngạo nổi bật giữa đám đông, hẳn là không quan tâm sống chết của người khác, khiến nàng bị dìm thành con ngốc đứng thộn ra một bên.

Hắn lại gây sự chú ý, lại nổi bật rồi!

Trần Kim Chiêu cảm thấy như có một luồng oán khí bốc thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Đặc biệt là khi thấy Chu Thủ phụ đi ngang qua nàng nhưng lại khẽ dừng lại và gật đầu ra hiệu với Thẩm Nghiên, lúc này sắc mặt nàng chắc chắn đang nhăn nhó.

Vô thức liếc nhanh sang trái, quả nhiên thấy gương mặt của Lộc Hành Ngọc còn méo mó hơn cả nàng. Trong chuyện ghét Thẩm Nghiên này, lập trường của họ hoàn toàn nhất trí! Mỗi lần tâm trạng dao động vì tên kia, nàng sẽ liếc nhìn Lộc Hành Ngọc, chắc chắn có thể tìm được cảm giác đồng cảm.

Sau khi các triều thần đã về chỗ, Ngự sử bắt đầu điểm danh, giống như ngày hôm qua.

Gọi tên xong, Hoàng Môn nhận sổ, kiểm tra xong lại không hô to cho các quan viên vào đại điện nghị triều, mà lùi sang một bên.

Chẳng bao lâu, có một đoàn người từ phía xa ùn ùn kéo đến.

Trần Kim Chiêu cùng các triều thần khác nghe động nhìn lại, chỉ thấy một nhóm binh sĩ mặc áo giáp oai phong, tay đặt lên đao, ánh mắt sắc bén tiến tới. Dẫn đầu là một nho sinh trung niên, ông bước đi ung dung, khí chất ôn hòa, cử chỉ nhã nhặn, hoàn toàn đối lập với đám võ tướng quanh ông.

Không cần nói cũng biết, người này chính là tâm phúc của Duyện Vương - Công Tôn Hoàn.

Quảng trường trước điện vốn đang ồn ào lập tức yên lặng, đặc biệt là các đại thần thoát nạn trong Tuyên Trị Môn hôm qua, ai nấy đều giận dữ trừng mắt nhìn chằm chằm vào ông. Tên đao phủ ẩn sau nụ cười này, hôm qua tại Tuyên Trị Môn, không nói một lời đã xử trảm ba người! Gϊếŧ những vị trọng thần như mổ trâu mổ dê!

Công Tôn Hoàn coi như không thấy những ánh mắt căm hận ấy, ông đến gần liền cúi mình thi lễ.

“Tôn Hoàn tham kiến các vị đại nhân.”

Chu Thủ phụ được người ta đỡ đứng lên, cố gắng giữ vững thân mình. Ông thẳng thừng phớt lờ Công Tôn Hoàn, đưa mắt nhìn quanh rồi dõng dạc hỏi: “Cơ Dần Lễ đâu, bảo hắn ra đây đối chất với lão phu!”

“Vô lễ!” Tiếng quát giận dữ đồng loạt vang lên từ các võ tướng xung quanh. Họ nổi giận lôi đình, tay đặt lên chuôi đao, mắt trợn trừng, suýt nữa đã xông lên.

Có một võ tướng lập tức rút đao khỏi vỏ chuẩn bị xông lên nhưng bị Công Tôn Hoàn đưa tay cản lại.

“Xin Chu đại nhân hãy nói năng thận trọng! Tên húy của tôn thượng há có thể nói ra tùy tiện như thế, ngài là người đứng đầu văn võ bá quan trong triều, chẳng lẽ lại không hiểu lễ nghi nước ta sao?” Sắc mặt Công Tôn Hoàn khó coi: “Nếu lão đại nhân có định kiến gì với chúa công xin đừng ngại nói thẳng, chớ để bá quan hiểu lầm chúa công như quái vật.”

Đúng là một kẻ mồm mép dẻo quẹo! Lúc này ông ta lại khiến mọi người tưởng rằng Chu đại nhân mới là kẻ không phân rõ thị phi!