Trước quảng trường Tuyên Trị Môn, các quan viên đều run lẩy bẩy trong cơn mưa lạnh lẽo, sắc mặt ai nấy đều tiêu điều lo lắng.
Buổi thiết triều hôm nay không có Ngự sử tra xét điểm danh, cũng không có Hoàng Môn tới kiểm tra sổ sách. Một khoảng lớn phía trước quảng trường để trống, những người vắng mặt chính là các triều thần cấp từ tứ phẩm trở lên từng vào cung nghị triều hôm qua. Trong số các tiểu quan cấp thấp còn lại cũng đã có đến mười mấy người không thấy mặt đâu.
Sau một đêm tin đồn lan rộng, dù là kẻ chậm chạp nhất cũng đã biết chuyện kinh thiên động địa xảy ra đêm qua. Nhìn quanh ai nấy đều có vẻ hoang mang khi thấy nhiều đồng liêu vẫn chưa đến, cộng thêm đủ loại hỗn loạn trong kinh thành đêm qua, trong đầu bọn họ sao có thể không sinh lòng suy đoán rồi sợ hãi bất an đây?
Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc đều run rẩy đứng trong mưa.
Khác với Lộc Hành Ngọc vì trằn trọc suốt đêm mà tay không đi ra khỏi nhà, sáng nay nàng đã đặc biệt mang theo một cây ô giấy.
Chỉ tiếc, cấp trên của nàng lại không mang!
Vậy nên hiển nhiên nàng không thể dùng cây ô này được.
Sau khi nhường ô xong, Trần Kim Chiêu cũng gia nhập vào hàng ngũ dầm mưa ngược gió.
May mà chưa đợi đến khi mưa lớn, cánh cửa Tuyên Trị Môn đã có động tĩnh. Mọi người ngẩng đầu nhìn sang thì thấy đám triều thần đã lâu không xuất hiện kia đang lần lượt tiến vào từ Tuyên Trị Môn. Tuy bốn phía đều có binh sĩ mặc áo giáp cầm thương đi kèm như thể đang hộ tống hoặc áp giải, nhưng tinh thần các triều thần này vẫn ổn định, có thể thấy họ chưa phải chịu đòn hay tra khảo. Trên gương mặt họ có người phẫn nộ, có người kích động, cũng có người ung dung bình thản, thẳng lưng vung tay áo mà bước nhanh đến quảng trường.
Khoảnh khắc trông thấy các triều thần ấy, đám người trên quảng trường như tìm được chỗ dựa, trong lòng họ cảm thấy yên ổn hơn nhiều. Nhất là khi nhìn thấy bóng dáng trụ cột quốc gia Chu Thủ phụ cũng xuất hiện tại Tuyên Trị Môn, những người đã lo lắng cả buổi sáng ấy bèn không kìm được mà rưng rưng nước mắt.
Chu Thủ phụ được các quan viên hai bên đỡ đi tới trước điện, văn võ bá quan lặng lẽ dạt sang hai bên, nhường lối cho ông đi xuyên qua hàng ngũ bá quan.
Khi Chu Thủ phụ đi ngang qua trước mặt nàng, Trần Kim Chiêu cũng không nhịn được mà nín thở, giống như những quan viên khác nàng ngẩng đầu nhìn ông đầy ngưỡng mộ và kính trọng. Ngoại trừ lần dự yến hội Lộc Minh, thì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trụ cột quốc gia ở cự ly gần đến vậy.