Chương 17: Đêm trước trận chiến cuối cùng

Trần Kim Chiêu còn chưa kịp thở phào đã nghẹn ngay cổ họng.

Lộc Hành Ngọc như đang trút nỗi sợ hãi trong lòng, cất lời nhanh như máy, không cho ai kịp phản ứng: "Trong cung vừa truyền ra tin, Thái tử điện hạ vì quá đau buồn mà đã bệnh nặng, thuốc thang không còn tác dụng, e rằng chỉ cầm cự được thêm hai ngày tới là hết. Đây là lời chính miệng Công Tôn Hoàn - mưu sĩ dưới trướng Duyện Vương nói thì e là sự thật không thể chối cãi rồi, hơn nữa bọn họ không hề phong tỏa tin tức, chắc chắn là cố ý để tin tức mau chóng lan ra."

"Ty Thiên Giám đã bắt đầu chọn ngày hoàng đạo, nghe nói tang lễ của Thái thượng hoàng và Thái tử điện hạ sẽ được tổ chức nối tiếp nhau."

"Tin tức trong hậu cung tạm thời ta không thăm dò được, các vị nương nương cùng các điện hạ khác ra sao, không ai rõ."

"Đám triều thần đã phát điên rồi, nửa đêm khi mưa vừa ngớt, trên bầu trời khắp kinh thành có vô số chim bồ câu đưa tin, nhưng ngay lập tức bị mưa tên bắn tới từ bốn phương tám hướng gϊếŧ sạch! Sau nửa đêm, từng đợt gia đinh mang mật thư như thiêu thân lao ra khỏi thành, cũng là từng đợt từng đợt ngã gục dưới chân thành."

"Còn về các đại thần quyền quý, họ đều bị giữ lại trong phủ lão đại nhân tối qua, chưa rõ tình hình cụ thể thế nào. Nhưng... lúc đứng bên đường chờ cậu đến, đúng lúc ta nhìn thấy một đội binh mã khí thế bừng bừng phóng thẳng về phố Tây nơi Chu gia tọa lạc!"

Những tin dữ này ùn ùn kéo đến như sấm nổ bên tai, chẳng màng người chết sống ra sao, giáng xuống khiến Trần Kim Chiêu trợn trừng mắt, cả người gần như muốn nứt ra.

Lộc Hành Ngọc nhìn nàng với ánh mắt có phần thương xót, lúc hắn mới nghe tin cũng có vẻ mặt như trời sập thế này.

Tưởng rằng hôm qua đã vượt qua được cánh cửa sinh tử, ai ngờ đâu đó mới là cửa đầu tiên.

Trái tim lúc dâng lúc hạ thế này, làm sao chịu nổi nỗi dập vùi qua lại như thế.

Trận chiến giữa các bậc quyền quý chưa định thắng bại trong một ngày, thì những kẻ tiểu tốt như họ vẫn còn phải nơm nớp sợ hãi suốt một ngày.

Chiếc xe la cũ nát kẽo kẹt lăn bánh, chở hai người họ tiến về con đường chưa biết phía trước.

Suốt cả đoạn đường tiếp theo hai người không ai nói với ai câu nào.

Thật ra cũng chẳng cần nói gì nữa, giờ đã là đêm trước khi trận chiến cuối cùng diễn ra, khoảnh khắc gần bình minh nhất cũng là lúc tăm tối nhất, họ có làm gì hay nói gì đều vô ích cả.

Đối với những quân cờ nhỏ bé không ảnh hưởng gì đến cục diện như họ, có thể sống để nhìn thấy ánh bình minh ngày mai hay không, tất cả phải trông vào số mệnh.