Chương 11: Tang lễ của Tiên Đế

Một tiếng “chúa công” ấy khiến đám cựu thần trong kinh nghe mà lòng lạnh ngắt.

Đã đến địa phận kinh thành, vậy mà người dưới trướng vẫn gọi hắn là “chúa công”, ngang nhiên gọi trước mặt bao đại thần! Ý đồ của hắn là gì? Không chấp nhận thân phận Vương gia? Vậy thì hắn muốn thân phận gì đây?

Câu hỏi này thực khiến người ta không dám nghĩ nhiều.

Tuy Chu Thủ phụ đã nhiều tuổi, nhưng ánh mắt ông ta vẫn khá sắc bén.

Ông ta quan sát kỹ vị nho sinh trung niên kia, người kia ăn mặc nho nhã, dưới cằm để râu, khí chất ôn hòa trầm tĩnh. Nghe nói dưới trướng Duyện vương có một mưu sĩ thường trú trong quân, họ kép là Công Tôn, tên một chữ Hoàn, tên tự là Nhất Hoàn, ông rất được Duyện vương tín nhiệm, e rằng chính là người này.

“Xin hỏi Công Tôn tiên sinh, hôm nay Duyện vương điện hạ còn có thể bớt chút thời gian đến đây không? Nếu điện hạ không đến, vậy bọn ta có thể xin cáo lui trước không? Triều chính đã bỏ bê nhiều tháng, kỷ cương lơi lỏng, chúng ta cũng nên trở về nha môn của mình, xử lý các công việc đang tồn đọng, khôi phục dân sinh xã tắc[1].”

[1] Dân sinh xã tắc có thể hiểu là đời sống của nhân dân gắn liền với sự bình yên, thịnh vượng của đất nước, quốc gia. Nó bao hàm ý nghĩa về sự no ấm, hạnh phúc của người dân, đồng thời cũng là sự bền vững, ổn định của đất nước.

Người nho sinh trung niên bị nhận ra thân phận cũng không hề kinh ngạc, ông mỉm cười ôn hòa, kiên nhẫn giải thích: “Chư vị đại nhân xin đừng nóng vội, ta biết các vị đại nhân lo nước thương dân. Tuy nhiên việc khôi phục dân sinh xã tắc không thể thành trong một sớm một chiều, mà hiện giờ lại có một chuyện trọng đại rất cần ý kiến các chư vị đại thần ở đây.” Ông ngừng cười, nghiêm nghị chắp tay: “Đó là tang lễ của Tiên hoàng.”

Chu Thủ phụ cùng các đại thần thở hắt ra một hơi, sắc mặt biến đổi mấy phen.

Đi liền với tang lễ của Tiên hoàng chính là việc Thái tử đăng cơ.

Để Thái tử cử hành nghi thức kế vị trước linh cữu rồi chủ trì tang sự cho hoàng tiền triều vốn là điều họ định trình tấu lên. Nhưng trong buổi thiết triều hôm nay không thấy bóng dáng thái tử, mà vị Duyện vương treo cờ “phò vua cứu nước” kia vắng mặt, bọn họ đành phải gác lại không nói.

Vốn bọn họ đã định sau khi cáo lui sẽ đến thẳng Đông cung tìm Thái tử, nào ngờ lúc này người dưới trướng Duyện vương lại đột ngột lên tiếng nhắc đến!