Chương 28: Chờ phu quân vén khăn hỉ

Hỉ ma ma mặc bộ đồ lòe loẹt mỉm cười hô to: “Giờ lành đã đến, tân nương xuất môn!”

Rất nhanh, Minh Họa được các tỳ nữ vây quanh ra khỏi hậu viện. Đợi đi đến tiền viện, bái biệt các trưởng bối của Tạ thị ở Trường An, Minh Họa được Tạ Minh Tế cõng ra khỏi cổng lớn vương phủ.

Nằm trên bờ vai rộng lớn của ca ca, Minh Họa mơ hồ như quay về thời thơ ấu. Thời gian thấm thoắt, tiểu nha đầu năm xưa từng kêu “ca ca mua kẹo cho muội ăn” đã sắp gả cho người ta rồi.

Minh Họa ôm lấy cổ hắn ta: “Ca ca, muội có nặng lắm không?”

Tạ Minh Tế khựng lại, sau đó khẽ nói: “Không nặng, không nặng chút nào hết. Khi muội vào Đông Cung thì cứ ăn nhiều thêm chút nữa, ngàn vạn lần đừng để bản thân bị đói, biết không?”

Minh Họa do dự: “Ca ca, huynh khóc hả?”

Tạ Minh Tế đáp: “Làm gì có. Nam nhi không dễ rơi lệ, huống chi hôm nay là ngày đại hỷ của muội, vui còn không kịp nữa là.”

Minh Họa nghĩ thầm, ca ca nói dối, nghe giọng huynh nghẹn ngào lắm kìa. Nhưng mà... Ca ca khóc, muội cũng muốn khóc quá.

Không được, phấn trên mặt dày như vậy, nếu rơi nước mắt, nhất định sẽ tạo thành hai vệt trắng. Nếu cứ như vậy vào động phòng, đêm đến Thái tử điện hạ vừa vén khăn hỉ lên, còn tưởng là gặp ma ấy chứ.

Cố nén hốc mắt cay xè, Minh Họa cười nói: “Huynh yên tâm, muội đến Đông Cung nhất định sẽ ăn uống thỏa thích cho tới khi nào trắng trẻo mũm mĩm thì thôi.”

Tạ Minh Tế gượng cười: “Được.”

Trong tiếng nhạc lễ trang trọng hùng tráng và ánh mắt chăm chú cùng lời chúc mừng của trăm họ, Minh Họa ngồi lên kiệu hoa, chiếc kiệu vững vàng đi về phía Đông Cung.

-

Thái tử lấy thê không phải chuyện thường, khung cảnh hoành tráng, lễ nghi càng đặc biệt rườm rà.

Mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, Minh Họa mới được tỳ nữ đỡ vào Dao Quang điện. Một ngày bôn ba vất vả, nàng thật sự mệt mỏi rã rời. Vừa ngồi lên giường hỉ là Minh Họa đã muốn tháo khăn hỉ nóng bức và phượng quan nặng trĩu trên đầu xuống.

Quách ma ma nhắc nhở: “Thái tử phi, không được đâu ạ. Khăn hỉ phải để điện hạ đến vén ạ.”

Minh Họa cắn môi nói: “Nhưng cổ của ta sắp gãy đến nơi rồi!”

Quách ma ma biến sắc, sợ hãi khẽ nói: “Thái tử phi nên cẩn trọng, ngày đại hỷ, không thể nói những lời này.”

Minh Họa: “...”

Cái này không được cái kia không được, sao trong cung này quy củ nhiều thế.

Hít sâu một hơi, nàng hỏi: “Vậy bao lâu nữa điện hạ mới đến?”

Quách ma ma cũng biết nàng mệt mỏi cả ngày thật sự vất vả, an ủi: “Thái tử phi đừng vội, điện hạ đang đãi tiệc ở tiền điện, chắc hẳn sẽ đến ngay thôi.” Nói xong, bà ấy bưng một tách trà lên cho nàng: “Người uống tách trà, ngồi nghỉ ngơi một lát nhé.”

Minh Họa biết giờ có sốt ruột cũng vô ích, nàng cũng chưa từng nghe nói nhà nào mới cưới mà tân nương lại giục tân lang về phòng cả. Nàng chỉ hối hận, sao lại chọn ngày nắng nóng thế này để thành hôn chứ? Nếu có lần sau, nhất định phải chọn mùa mát mẻ!

Hả, không đúng, chuyện thành hôn này, chắc hẳn sẽ không có lần sau nhỉ?

Trong lúc suy nghĩ lung tung, nàng uống hết tách trà, bụng lại kêu ùng ục.

Đói quá... Mệt quá... Muốn cởi bỏ y phục tháo phượng quan, tắm rửa thơm tho, nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon.

Thái tử ca ca sao còn chưa đến vậy?

Lúc đầu Minh Họa còn có thể ngồi ngay ngắn, nhưng theo thời gian trôi về khuya, mí mắt nàng càng lúc càng nặng, thân mình cũng bất giác ngả về phía cột giường. Các cung nữ bên cạnh thấy vậy mà kinh hồn bạt vía, sợ Thái tử phi sơ ý ngã xuống. Hai tỳ nữ hồi môn của Minh Họa càng lo lắng hơn, hai tay giơ sẵn luôn chờ chực đỡ lấy.

Cuối cùng khi cây nến hỉ hình rồng phượng lại nhỏ thêm một tầng sáp nến, họ đã nghe thấy tiếng bước chân vững chãi vang lên ngoài phòng.

Các cung nhân trong phòng đều phấn chấn tinh thần. Tỳ nữ Thải Nguyệt cũng không nhịn được, cúi người nhắc nhở nương tử nhà mình: “Nương tử, điện hạ đến rồi!”

Minh Họa vốn đang mơ màng, gà gật. Vừa nghe thấy lời này, như nghe thấy tiếng trời... Thái tử ca ca đến rồi! Có thể tháo phượng quan, cởi bỏ hỉ phục, ăn uống, ngủ nghỉ rồi!