Minh Họa biến sắc, lùi về sau theo phản xạ.
"Cẩn thận!" Thiếu niên kia hét lớn rồi lập tức lao tới.
"Họa Họa!" Tạ Minh Tế và Minh Vĩ đồng thời vọt lên.
Ngay lúc thiếu niên suýt chạm vào tay Minh Họa, trên mu bàn tay bỗng nhiên đau nhói. Hắn ta khẽ kêu lên một tiếng rồi rụt tay lại.
May mắn thay, Tạ Minh Tế kịp thời đỡ lấy Minh Họa, sau đó trầm mặt bước đến trước mặt lão già, giáng một quyền khiến ông ta ngã lăn ra đất: "Đồ chó không biết sống chết, dám động vào muội muội ta!"
Cánh tay lực lưỡng của vị thiếu niên Tướng quân không phải chuyện đùa. Lão già lập tức ngã lăn ra đất, miệng phun ra máu.
"Ca ca!" Minh Họa hoảng hốt kêu lên, chỉ sợ hắn ta giận quá mất khôn, đánh chết người giữa đường.
Tạ Minh Tế trong một thoáng giận dữ quả thực đã muốn gϊếŧ lão già này, nhưng tiếng gọi của Minh Họa đã kéo lý trí của hắn ta trở lại.
"Quan sai đến!"
Giữa đám đông bỗng có người hô to một câu.
Một đội Kim Ngô vệ nhanh chóng xuất hiện: "Tránh ra, tránh ra hết!"
Minh Họa không muốn làm lớn chuyện, dù sao hôm nay họ cũng chỉ đi dạo chơi thôi, thế là nàng nhẹ nhàng lắc đầu với Tạ Minh Tế.
Tạ Minh Tế hiểu ý, bèn trình bày sơ qua sự việc với đội trưởng Kim Ngô vệ, đồng thời rút lệnh bài của Túc Vương phủ ra khỏi tay áo.
Đội trưởng lập tức đổi sắc, định hành lễ nhưng bị Tạ Minh Tế ngăn lại. Hắn ta thấp giọng: "Cứ chiếu theo quy định mà xử lý."
Nói rồi, hắn ta dẫn theo hai muội muội rời đi.
"Khoan đã, xin chư vị hãy chậm bước!"
Tạ Minh Tế nhíu mày, quay đầu lại thì thấy thiếu niên lụa là kia đuổi theo.
Không rõ vì trời quá nóng hay do vừa chạy mà khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại chỉ chăm chăm nhìn về phía Minh Họa.
Hắn ta chắp tay hành lễ, nói: "Vị nương tử này, tại hạ là Ngụy Lục Lang của Tĩnh Viễn Hầu phủ. Vừa rồi may nhờ có nương tử mà tại hạ mới tránh khỏi bị lão già kia lừa gạt. Không biết nương tử là người của quý phủ nào? Ngày mai ta nhất định sẽ mang lễ vật đến tận nơi cảm tạ."
Tĩnh Viễn Hầu phủ? Nàng chẳng có chút ấn tượng nào.
Minh Họa nhẹ nhàng lắc đầu qua lớp khăn che mặt: "Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Ngụy Minh Chu vẫn muốn nói thêm vài lời nhưng thân hình cao lớn của Tạ Minh Tế đã đứng chắn trước mặt Minh Họa: "Chỉ gặp gỡ thoáng qua, mong lang quân chớ dây dưa thêm."
Là con nhà võ tướng, khí thế áp đảo, không thể coi thường.
Ngụy Minh Chu hậm hực dừng bước, ánh mắt đầy tiếc nuối dõi theo bóng dáng của ba người dưới ánh chiều tà mỗi lúc một xa dần. Khi những bóng hình ấy hoàn toàn khuất dạng, hắn ta vẫn đứng ngẩn người tại chỗ.
Gia nhân tiến đến: "Lang quân, lão già kia đã bị Kim Ngô vệ giải đi rồi."
Ngụy Minh Chu chẳng mấy quan tâm, ánh mắt chỉ hướng về nơi tiểu thư vừa rời đi, lẩm bẩm nói: "Không biết nàng ấy là nương tử nhà nào..."
Gia nhân cung kính tiếp lời: "Đáng tiếc là không nhìn rõ dung mạo. Nếu không, có thể nhờ phu nhân dò la đôi chút."
Lời này lại khiến Ngụy Minh Chu bừng tỉnh: "Đúng rồi! Vừa nãy ta nghe thấy bạn đồng hành gọi nàng ấy một tiếng, là... Họa Họa?"
"Họa Họa? Hoa Hoa? Hay là Hóa Hóa?"
Ngụy Minh Chu phấn khởi cười lớn: "Mẫu thân ta quen biết rộng, giờ biết được khuê danh của nàng ấy, chắc chắn có thể tìm ra."
Nói đoạn, hắn ta vội vàng quay về phủ, nhưng vừa cầm l*иg chim lên thì vô tình liếc qua mu bàn tay của mình, bỗng thấy có chút khó hiểu.
Rõ ràng ban nãy chỗ này đau nhói lên, vậy mà giờ nhìn lại chẳng thấy vết tích gì. Hắn ta cau mày tự hỏi, rốt cuộc là ảo giác? Hay tay hắn ta có vấn đề?
Nhưng giờ không phải là lúc quan tâm chuyện này, phải về phủ tìm mẫu thân để hỏi thăm tiểu thư trước đã.
Lầu hai đối diện bên đường chếch sang một bên, sau ô cửa sổ gỗ hé mở.
Bùi Liễn cầm chén trà trong tay, lạnh lùng nhìn về phía sạp tranh chữ lúc nãy còn đông nghịt người, giờ chỉ còn lại hai tên Kim Ngô vệ đang dọn dẹp tàn cuộc trong ánh chiều tà.
Trịnh Vũ đứng hầu phía sau: "Điện hạ, trời đã không còn sớm, chợ sắp tan rồi."