Chương 15: Liếc mắt qua rèm, thiếu nữ động tâm

Minh Vĩ vốn không đồng ý, nhưng Minh Họa cứ lắc lắc cánh tay nàng ấy và liên tục gọi "tỷ tỷ tốt ơi".

Giọng nàng vốn hay như chim hoàng oanh, khi làm nũng lại càng ngọt ngào như mật, thấm tận đáy lòng.

"Thôi được rồi."

Minh Vĩ mềm lòng. Nàng ấy cầm lấy chiếc mạng che mặt bên cạnh: "Tỷ xuống che cho muội, muội nhìn nhanh một cái rồi hạ rèm xuống, biết chưa?"

Minh Họa vội vàng gật đầu: "Biết rồi, tỷ tỷ tốt nhất!"

Thấy Minh Vĩ chui ra khỏi xe, Minh Họa vội vàng tiến đến bên cửa sổ. Nàng cẩn thận vén một góc rèm xe màu xanh lên và mở to mắt.

Chỉ thấy bên ngoài xe ngựa, ánh hoàng hôn màu cam ấm áp như hộp phấn má hồng bị đổ, nhuộm cả bức tường cung nguy nga tráng lệ thành một màu đỏ rực rỡ. Trước cổng cung cao lớn là một hàng người mặc giáp đeo đao chỉnh tề, người dẫn đầu là một lang quân cưỡi tuấn mã đen.

Hắn trông khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt như ngọc, môi mỏng như chu sa, mặc áo trường bào cổ tròn màu xanh đậm thêu hoa văn song thập, thắt đai ngọc, đeo móc vàng, tóc đen chỉ dùng một cây trâm ngọc búi lên, thanh tao mà không mất đi vẻ quý phái.

Lúc này, ánh tà dương màu đỏ phủ lên khuôn mặt trắng như ngọc ấy. Hắn ngồi yên trên lưng ngựa, lưng thẳng tắp.

Giống như một vầng trăng sáng rơi vào lớp voan mỏng màu đỏ thẫm.

Thế nào là chúng tinh phủng nguyệt, thế nào là hạc giữa đàn gà, chính là cảnh tượng này đây.

Minh Họa nắm chặt rèm xe, nàng nín thở, mắt nhìn đăm đăm về hướng đó.

Đây chính là Thái tử ca ca sao?

Hoàn toàn khác với tiểu tiên đồng xinh xắn trong ký ức của nàng, không ngờ bây giờ hắn lại cao lớn, tuấn tú như vậy.

Chỉ vài ngày nữa, lang quân tuấn tú này sẽ là phu quân của nàng rồi!

Nghĩ đến đây, Minh Họa như chú chuột nhỏ trộm được mỡ ăn, khóe miệng nàng cũng vô thức nhếch lên.

Đột nhiên, nam nhân trên lưng ngựa liếc nhìn về phía xe ngựa.

Hắn có đôi mắt phượng rất đẹp.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, nhàn nhạt như ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống đáy hồ sâu thẳm.

Lại lạnh lẽo như nước đá bào rưới lên canh mơ, chỉ một ánh mắt đã khiến cái nóng trong xe tan đi vài phần.

Đầu óc Minh Họa trống rỗng trong giây lát.

Đến khi phản ứng lại, nàng nhanh chóng buông rèm xuống, tấm lưng mỏng manh áp sát vào cửa sổ.

Tiêu rồi, bị phát hiện rồi.

Nàng ôm lấy ngực đang đập thình thịch, âm thầm an ủi bản thân, không sao, không sao, mặt nàng đã bị rèm che rồi, hẳn là hắn không nhìn thấy.

Nhưng nghĩ đến cái nhìn bất ngờ đó, trái tim nàng vẫn đập thình thịch như thể sắp sửa nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Khi Minh Vĩ trở lại xe ngựa thì thấy muội muội mình áp sát vào thành xe, một tay thì ôm ngực, còn hai mắt thì đờ đẫn, bộ dạng như mất hồn.

Nàng ấy búng tay một cái: "Hồn về rồi kìa."

Minh Họa chớp chớp mắt như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: "Tỷ tỷ..."

Minh Vĩ ngồi xuống bên cạnh rồi liếc nhìn nàng: "Nhìn thấy rồi sao?"

Nàng ấy dứt lời thì cũng là lúc hai má của muội muội ửng đỏ, Minh Họa ngượng ngùng gật đầu: "Vâng."

Minh Vĩ tặc lưỡi một tiếng: "Nhìn muội kìa, trông mất mặt chết đi được."

Minh Họa cũng không dám kể chuyện Thái tử điện hạ vừa nhìn thấy nàng, nếu để tỷ tỷ biết thì kiểu gì cũng bị khiển trách.

Nàng chỉ ngước đôi mắt đen láy lên: "Chẳng lẽ tỷ tỷ không thấy Thái tử điện hạ tuấn tú sao?"

"Huynh ấy trông cũng được."

Minh Vĩ không phủ nhận: "Nhưng Thái tử của một đất nước đâu phải nam sủng lấy nhan sắc hầu người. Tuấn tú thì có tác dụng gì, đâu có ăn được."

Minh Họa không nhịn được phản bác: "Ai nói không ăn được, nếu lúc dùng bữa huynh ấy ngồi trước mặt muội, muội có thể ăn thêm một bát cơm đấy."

Nói rồi nàng lại bĩu môi: "Dù sao huynh ấy cũng là Thái tử, lại lớn hơn chúng ta, tỷ tỷ sao lại có thể so sánh huynh ấy với nam sủng chứ."

Tiếng lầm bầm nhỏ xíu này lọt vào tai Minh Vĩ. Nàng ấy ồ một tiếng: "Muội còn chưa gả qua đó mà đã bênh người ta rồi sao?"

"Ai bênh chứ, muội chỉ là..."

Minh Họa đỏ mặt: "Chỉ là muội muốn nói với tỷ, nói xấu sau lưng người khác rất là thất lễ."

"Chậc chậc, vị Thái tử điện hạ này chẳng lẽ là hồ ly tinh biến thành người? Chứ sao muội mới chỉ liếc mắt nhìn người ta thôi mà đã bị câu mất hồn thế này?"