Nhìn biểu cảm của Nguyễn Tích Thời, Tống Ngọc Sương mới ý thức được lời nói của cô ấy có hơi mơ hồ nên nhanh chóng giải thích.
"Thật ra bắt đầu từ khoảng thời gian trước, mỗi ngày tôi đều mơ thấy ác mộng, lúc sáng tỉnh lại thì không có tinh thần, hơn nữa cảm thấy đầu cũng choáng váng, làm gì cũng không có sức." Tống Ngọc Sương nói đến ác mộng, sắc mặt không khỏi hơi khó coi: "Tôi cũng đã hỏi bác sĩ nhưng họ đều nói do thể chất suy nhược, họ kê đơn thuốc cho tôi, tôi cũng uống rồi nhưng không có cải thiện gì."
Đương nhiên không có cải thiện rồi, nhìn gương mặt đầy khí đen, bao trùm cả gương mặt, sao uống thuốc có thể giải quyết được?
Nguyễn Tích Thời vừa thầm kháy trong lòng vừa nói: "Nên cô đăng thông báo ở chợ linh khí sao?"
"Sao cô biết?" Tống Ngọc Sương kinh ngạc.
"Bởi vì tôi đã xé tờ thông báo" Nguyễn Tích Thời rút tờ thông báo từ trong ngực ra.
"Cô..." Tống Ngọc Sương vô cùng ngạc nhiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn trong sáng của Nguyễn Tích Thời: "Cô là đạo sĩ à?"
"Cũng không hẳn, nhưng tôi biết huyền thuật." Nguyễn Tích Thời mở tờ thông báo: "Nhưng tôi thấy trên thông cáo cô viết là bắt ma cho mẹ chứ không phải nói là chính cô!"
"Bởi vì mẹ tôi bị bệnh đã lâu, các bác sĩ đều nói không chữa được, tôi thấy liệu có phải trong nhà có thứ gì đó không sạch sẽ hay không nên nghĩ tới việc tìm thiên sư tới xem cho mẹ tôi." Tống Ngọc Sương nói.
"Vậy trước kia cô chưa từng tìm người tới xem thử hả?" Nguyễn Tích Thời hỏi.
“Thật ra... cũng tìm rồi.” Tống Ngọc Sương cắn môi: “Nhưng cha tôi không tin mấy chuyện này, sau khi tôi tìm đạo sĩ tới thì đã bị cha tôi đuổi ra ngoài, sau đó còn nói không cho bất kỳ đạo sĩ hay thiên sư nào vào cửa nên tôi cũng không còn cách nào. Sau đó, tôi nghe một người hầu nói rằng người thân của anh ta có biết chút đạo thuật, nếu gặp chuyện gì không làm được thì sẽ đăng thông báo trên chợ linh khí sẽ mời được thầy bắt quỷ lợi hại, thế nên tôi nhờ họ hỗ trợ dán thông báo ở chợ linh khí.”
Cô ấy hơi do dự rồi hỏi: "Cô thật sự biết... bắt ma ư?"
"Nếu như tôi không biết bắt ma thì sao có thể đi vào chợ linh khí rồi thấy tờ thông báo của cô chứ?" Nguyễn Tích Thời lắc lắc tờ thông cáo trên tay: "Nhưng trên người mẹ cô không có âm khí, bà ấy chỉ bị bệnh mà thôi."
Tống Ngọc Sương thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."
Cô ấy nói xong thì nhìn Nguyễn Tích Thời chằm chằm, căng thẳng: "Vậy tôi thì sao?"
"Tôi phải quan sát cẩn thận."
Nguyễn Tích Thời vừa nói vừa đi vòng Tống Ngọc Sương để quan sát rồi bắt mạch cho cô ấy.
Kiếp trước cô nhớ là không lâu sau thì Tống Ngọc Sương ngã bệnh, không biết có liên quan tới âm khí này không hay thật sự có bệnh, nên phải xem xét tỉ mỉ.
Tống Ngọc Sương căng thẳng tới cứng cả người.
Nhưng trên thực tế, Nguyễn Tích Thời đang lén nói chuyện với Tế Tế bằng suy nghĩ: "Tể Tể, sao trên người cô ấy có âm khí nhưng không nhìn thấy ma nhỉ?"
"Thường thì tình huống này sẽ có hai khả năng." Tể Tể nói bằng giọng trẻ con lười biếng: "Nếu như không phải tiếp xúc với người có âm khí nặng thì chính là có ma bám trên người cô ấy; nhưng con ma này không đi theo bên cạnh cô ấy mà chỉ thỉnh thoảng tới quấy rầy cô ấy thôi."
Nguyễn Tích Thời: "Còn có kiểu này nữa hả, thế có âm mưu gì?" Tể Tể ngáp một cái: "Thì có mấy con ma buồn chán hoặc coi trọng cô nhóc này ở mặt nào đó." Coi trọng Tống Ngọc Sương cái gì nhi?
Nguyễn Tích Thời quan sát Tống Ngọc Sương.
"Cô... Sao lại nhìn tôi như vậy?" Tống Ngọc Sương bị cô nhìn mà thấy sợ hãi.
Nguyễn Tích Thời đứng thẳng, điều chỉnh biểu cảm: "Tôi thấy trên người cô có âm khí."
Nói xong cô lấy một tấm bùa từ trong lòng ngực ra rồi dán lên người Tống Ngọc Sương.
Không có ma ra khỏi từ cơ thể cô ấy.
Xem ra con ma kia không ở đây.
Nguyễn Tích Thời sờ cằm.
Vậy rốt cuộc con ma đó ở đâu...
Cô nhìn chằm chằm Tống Ngọc Sương, bỗng nghĩ tới câu Tống Ngọc Sương vừa nói: "Cô vừa nói, tối nào cô cũng gặp ác mộng hả?"
Tống Ngọc Sương gật đầu.
"Vậy cô gặp ác mộng thế nào, ngày nào cũng giống nhau sao?" Nguyễn Tích Thời vừa hỏi thì thấy gương mặt Tống Ngọc Sương trở nên khác thường.
Cô ấy cắn chặt môi, dáng vẻ như rất khó mở miệng, một hồi sau mới lên tiếng: "Đều... Không khác nhau là mấy."
"Vậy cô mơ thấy gì, ma sao?" Nguyễn Tích Thời càng thêm chắc chắn với phỏng đoán của mình.
Nói không chừng con ma này tiến vào trong mộng của cô ấy nhưng bây giờ Tống Ngọc Sương đang tỉnh nên cô mới không thấy nó.