Nguyễn Tích Thời còn chưa bắt được ma, đang lo tìm lý do gì để ở lại, không ngờ Tống Ngọc Sương đã lên tiếng trước nên cô lập tức gật đầu.
Chương Vi nhìn Nguyễn Tích Thời.
Tống Ngọc Sương giữ cô lại chắc chắn là muốn dạy dỗ cô vì đã mạo phạm bà Tống rồi.
Cô ta hận không thể ở lại nghe nhưng mọi người đều đi, người ta cũng không giữ cô ta lại, cô ta không thể mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, chỉ có thể không cam lòng mà rời đi.
Cô ta đi về cùng mọi người, nghe thấy họ xì xào bàn tán.
“Quả nhiên lời đồn đều là giả, tớ thấy bà Tống chỉ là sức khỏe hơi yếu chứ đâu có mắc bệnh nặng gì!”
“Đúng vậy, hơn nữa Tham Mưu Tống cũng rất tốt với bà ấy, vừa nghe có việc đã lập tức chạy tới.”
“Không biết cô Tống gọi người tên Nguyễn Tích Thời kia ở lại làm gì?”
“Tớ đoán chắc cô ta quấy rầy bà Tống nên muốn trị tội cô ta đấy!”
“Thật đáng sợ...”
Chương Vi nắm chặt hai tay.
Không, trước đó cô ta đã tới nhà họ Tống, lúc đi nhà vệ sinh đã từng thấy cảnh tượng bà Tống phát bệnh.
Cô ta có thể xác định bà Tống mắc bệnh điên.
Nhưng vừa rồi tinh thần của bà Tống bình thường, không hề có vấn đề.
Sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ bệnh của bà ấy đã được chữa trị?
Sao vận may của Nguyễn Tích Thời lại tốt như thế?
Nhưng mình cô xông vào phòng của bà Tống chắc chắn không tránh khỏi việc bị chất vấn, trở về cô ta sẽ nói vài câu trước mặt cha với bà nội, đến lúc đó xem họ dạy dỗ Nguyễn Tích Thời thế nào?
...
Nguyễn Tích Thời thấy mọi người đều rời đi, người hầu cũng lui ra ngoài và đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Bà Tổng vẫy tay với Nguyễn Tích Thời: "Cô bé, cháu qua đây."
Nguyễn Tích Thời đi tới.
Bà Tống nhìn cô từ ái: "Dì nghe Sương Nhi nói cháu họ Nguyễn à?"
"Vâng, cháu tên Nguyễn Tích Thời."
Tống Ngọc Sương nói với Tham Mưu Tống: "Cha, mẹ, cô ấy là cô Nguyễn, người đã giúp mẹ tỉnh táo lại."
"Vậy sao?" Tham Mưu Tống nhìn Nguyễn Tích Thời.
Cô gái này nhìn chỉ khoảng mười sáu tuổi, thế mà có thể chữa khỏi bệnh điên mà biết bao danh y đều không chữa khỏi được?
Tham mưu Tống cố thể hiện vẻ hiền hòa, dễ gần: "Cháu tên là gì?"
"Cháu tên Nguyễn Tích Thời."
"Cháu là bạn học của Sương Nhi à?"
Nguyễn Tích Thời lắc đầu: "Chị cả của cháu cùng trường với cô Tống, cháu chỉ theo chị tới đây thôi."
Tham mưu Tống nhìn con gái, thấy con gái gật đầu mới nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời: "Vậy sao cháu lại tới phòng vợ của tôi?"
"Quần áo của cháu bị rượu đổ vào nên tới phòng khách thay đổi, kết quả lại đi nhầm phòng." Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng nói.
Tham Mưu Tống nghe vậy thì nhìn quần áo của cô, quả nhiên bị ướt rồi, phía trên còn có những chấm rượu, lúc này sắc mặt ông ấy mới hòa hoãn lại: "Thì ra là vậy, cô Nguyễn biết y thuật à?"
"Biết một ít ạ!" Nguyễn Tích Thời khiêm tốn nói.
“Cô Nguyễn khiêm tốn rồi.” Tham mưu Tống lắc đầu: “Bệnh của vợ tôi đã có từ lâu, tôi cũng đã tìm rất nhiều bác sĩ nhưng chỉ toàn là thuốc, châm có lệ.”
“Thật ra bệnh của bà Tống không cần đến y thuật phức tạp.” Nguyễn Tích Thời nói: “Nhưng thuốc chỉ có thể khống chế hoặc trì hoãn bệnh chứ không chữa khỏi được. Phải châm cứu kí©h thí©ɧ các huyệt vị của phu nhân mới giúp phu nhân tỉnh được.”
Nghe cô nói như thể rất đơn giản nhưng không phải ai cũng học được liệu pháp châm cứu chính xác như vậy.
Đương nhiên Tham Mưu Tống cũng biết, nên ông ấy trong lòng rất cảm kích: “Nhờ có cô Nguyễn mà vợ tôi mới có thể tỉnh táo lại, tôi và vợ thật sự không biết nên báo đáp cô Nguyễn như thế nào!”
“Không sao ạ, cháu chỉ cố hết sức thôi.” Nguyễn Tích Thời lắc đầu: “Phu nhân còn là bác gái của Vân Đình, bọn cháu cũng có duyên với nhau.”
“Vân Đình sao?” Tham Mưu Tống ngạc nhiên: “Cháu có quan hệ gì với Vân Đình?”