"Đợi một chút..."
Nguyễn Tích Thời muốn gọi người hầu lại.
Tuy nhiên, người hầu đã bỏ chạy, còn một người khác đứng ở cửa, tay cầm chổi, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô.
Nguyễn Tích Thời: "..."
Người hầu vội vàng chạy tới phòng tiệc.
Lúc này trong phòng tiệc đang vang lên tiếng nhạc du dương, các học sinh đang trò chuyện cười đùa. Người giúp việc đột nhiên xông vào phá vỡ bầu không khí vui vẻ: "Cô chủ, không hay rồi, có người đột nhập vào phòng của bà chủ!"
Sự lạnh lùng hiện lên trong mắt Chương Vi.
"Cái gì?" Sắc mặt Tống Ngọc Sương thay đổi: "Là ai?"
"Không, tôi không biết cô ấy. Cô ấy hình như là một cô gái trẻ. Không biết cô ấy đã làm gì bà chủ nhưng bà chủ ngất xỉu rồi..."
Người làm chưa kịp nói xong, Tống Ngọc Sương đã đập mạnh chiếc cốc trong tay xuống bàn, xách váy chạy ra ngoài!
"Này... Chuyện này là thế nào vậy?" Đám học sinh nhìn nhau.
"Chúng ta cũng tới xem đi." Chương Vi nói, rồi đi ra ngoài trước.
Cô ta nóng lòng muốn xem bây giờ Nguyễn Tích Thời thảm hại đến mức nào.
Các học sinh cũng nhao nhao đi theo, cả đám thực sự tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra với bà Tống.
Hầu hết những người đến dự tiệc sinh nhật đều đến đây vì địa vị của nhà họ Tống ở thành Vân. Có thể có quan hệ tốt với Tống Ngọc Sương có nghĩa là họ đang bắt cầu được với Tham Mưu Tống, khi đó họ một bước lên mây.
Nhưng họ cũng ít nhiều nghe được tin đồn về bà Tống, nghe nói bà Tống đang mắc bệnh hiểm nghèo, song nhà họ Tống giấu kín chuyện này. Họ chỉ biết rằng bà Tống đã không xuất hiện trước mặt mọi người mấy năm nay.
Thậm chí, còn có tin đồn rằng Tham Mưu Tống ngược đãi vợ và nhốt bà ở nhà. Nếu họ biết được gì đó về bí mật của nhà họ Tống…
Trong lòng họ đều phe phẩy bàn tính, sau đó cũng tăng tốc đi theo Tống Ngọc Sương, rất nhanh đã tới phòng của bà Tống. Tuy nhiên, họ đã bị quản gia nghe được tin và chạy đến chặn lại một cách lịch sự, bọn họ chỉ có thể lén nhìn vào.
“Mẹ!”
Tống Ngọc Sương vừa bước vào đã nhìn thấy Nguyễn Tích Thời đứng cạnh mẹ mình, bà ấy ngã xuống đất, mắt nhắm chặt, rõ ràng đã bất tỉnh.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Tống Ngọc Sương chạy tới, quỳ xuống ngồi kế bà Tống nhưng bà ấy không có phản ứng gì.
Tống Ngọc Sương đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Nguyễn Tích Thời: “Cô đã làm gì mẹ tôi?”
“Tôi không…”
Nguyễn Tích Thời còn chưa kịp giải thích, đã bị một giọng nữ sắc bén cắt đứt: “Còn nói không, bà Tống đã ngất rồi!”
Người vừa lên tiếng là nữ sinh đã châm chọc cô lúc trước.
Các học sinh khác nhìn thoáng qua Tống Ngọc Sương đang đầy tức giận, lập tức hát đệm: “Đúng, không phải cô đi thay quần áo sao? Sao lại vào phòng bà Tống chứ?”
“Người đến từ nông thôn đúng là đến từ nông thôn, chẳng được dạy dỗ!”
Còn có người ra lệnh cho người hầu: “Mấy người còn đứng đấy làm gì, còn không mau bắt người lại, đừng để cô ta chạy!”
Đám người hầu liếc nhìn quản gia, thấy quản gia gật đầu lập tức tới gần Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời siết chặt nắm tay.
Trong mắt Chương Vi hiện vẻ đắc ý. Cô ta muốn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Tích Thời bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống như thế nào. "Khụ khu khụ!"
Ngay khi người hầu chuẩn bị bắt được Nguyễn Tích Thời, một tiếng ho đột nhiên vang lên từ dưới đất.
Bà Tống từ từ mở mắt.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi!" Tống Ngọc Sương nhìn thấy bà ấy chống đất đứng dậy thì vội vàng đỡ bà ấy: "Mẹ thấy thế nào? Có đau không?"
Giọng điệu của Tống Ngọc Sương nghe như đang dỗ dành một đứa trẻ, hiển nhiên cô ấy đã quen nói chuyện với mẹ bằng cách này.
Bà Tống ngồi dậy, nhìn chằm chằm con gái.
"Cô chủ, xin hãy cẩn thận!" Người hầu không khỏi nhắc nhở cô ấy.
"Không sao đâu, mẹ sẽ không làm tôi bị thương." Tống Ngọc Sương thấp giọng nói nhưng ngón tay lại nắm chặt lấy cánh tay của bà Tống.