Quyển 2: Nhận Cha Nuôi - Chương 35: Không thể rời thôn nhỏ

Con ma nửa đầu do dự khi nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của Nguyên Khê. Cậu trông giống như một người giấy với lông mày rậm, ánh mắt như lửa và đôi môi đỏ đậm.

Có vẻ như anh ta không chắc liệu Nguyên Khê có phải là con người hay không.

Nguyên Khê được giải thoát khỏi cơ thể cồng kềnh của mình liền tự tin lao về phía trước đánh nhau với con quỷ nửa đầu.

Sau khi đánh nhau chưa được một lúc, Lý Cẩu Đản liền nhìn thấy Nguyên Khê vắt chân lên cổ mà chạy, hình như là đánh không lại.

Nguyên Khê đang ôm đầu bỏ chạy thì nhìn thấy Lý Cẩu Đản đang nhìn mình, cậu lập tức buông đôi tay đang muốn tự cứu chính mình xuống, nhưng sau đó lại nảy ra một ý tưởng: "Lý Cẩu Đản, cậu cho rằng chúng ta bây giờ có phải đang mơ hay không?”

Lý Cẩu Đản vừa hé miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị Nguyên Khê cắt ngang: "Đừng nói gì, để tớ đoán. Được rồi, nếu như bây giờ trong tay tớ có một cái cào chín răng, vậy là chúng ta đang nằm mơ. Nếu không thì chúng ta không phải là đang nằm mơ.”

Nguyên Khê vừa dứt lời liền phát hiện trong tay mình đã âm thầm xuất hiện một vật thể dài hình trụ- thứ mà cậu đã âm thầm thử nghiệm bấy lâu nay mà vẫn không được.

Nguyên Khê đang kinh ngạc thì thấy rõ thứ trong tay mình là gì, cậu giật mình nói: "Sao lại là chổi!? Cái cào chín răng của tớ đâu?"

Vẻ mặt của Lý Cẩu Đản bên cạnh không chút thay đổi.

Nguyên Khê nghĩ rằng Lý Cẩu Đản có thể đã xem quá ít TV nên cảm thấy hơi tiếc cho cậu ấy. Ngay sau đó cậu liền dùng chổi để đánh nhau với con quỷ nửa đầu đang lao về phía cơ thể của mình.

"Bốp bốp."

Không cần phải nói, việc đánh quỷ bằng chổi thực sự rất thuận tay.

Nguyên Khê múa cây chổi đột nhiên xuất hiện trong tay một cách lão luyện. Trong một thời gian ngắn, cậu thậm chí còn đánh tan con quỷ nửa đầu kia hai lần.

Không chờ cho Nguyên Khê kịp đắc ý, con quỷ nửa đầu kia lại lập tức biến mất. Rất nhiều cái bóng hình người xuất hiện ở trong khu rừng, con đường và thậm chí là cả những ngọn cây xung quanh. Bọn họ nhìn chằm chằm vào Nguyên Khê khi cậu tiếp đất với ánh mắt kỳ lạ, giống như những con kiến vừa

phát hiện ra một miếng mật thơm ngát từ xa, cũng giống như những con kền kền đang chuẩn bị bắt đầu một bữa tiệc lớn.

Trong đó thậm chí còn có một bóng người màu đỏ thấp thoáng trong rừng sâu. Vừa nhìn thấy cô ta, Nguyên Khê theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi.

Cây chổi dường như không còn đủ dùng nữa.

Vô số bóng đen bắt đầu tiếp cận hai người Nguyên Khê, bóng tối dày đặc đến mức xuyên thấu qua người.

Nguyên Khê đổ mồ hôi lạnh: "Lý Cẩu Đản, cậu còn cho rằng chúng ta đang nằm mơ không? Tớ phải nói trước, nếu như bây giờ tớ có súng trong tay, vậy thì chúng ta đang nằm mơ. Nếu không, thì không phải là đang nằm mơ."

Nguyên Khê một lần nữa cầu xin Doraemon Lý Cẩu Đản giúp đỡ.

Lý Cẩu Đản liếc nhìn Nguyên Khê một cái. Ngay sau đó, Nguyên Khê cảm giác được cây chổi trong tay mình biến thành một vật khác, một khẩu súng! Súng!

Hahaha!

Nguyên Khê nắm lấy khẩu súng trong tay. Cậu đột nhiên cảm thấy tràn đầy năng lượng, dũng khí tăng lên gấp bội, hận không thể ôm lấy Lý Cẩu Đản rồi hôn cậu ấy một cái.

Nghĩ đến cảnh viên cảnh sát bắt được tên cướp trong phim truyền hình, Nguyên Khê lập tức chuẩn bị bắn lên trời, vừa định nói những lời gay gắt dưới tiếng súng kinh hoàng thì “phụt” một tiếng, cậu nhìn thấy họng súng của mình bắn ra một tia nước nhỏ, lại còn bắn ra khá xa, đổ xuống đầu một con quỷ đang lơ lửng ở hàng đầu như thể đang khıêυ khí©h.

Đôi mắt của con quỷ kia chuyển sang màu đỏ.

Nguyên Khê: !!!

"Lý Cẩu Đản, tại sao lại là súng nước!?"

Lý Cẩu Đản cau mày, dường như không biết đây là loại súng gì.

Sơ suất rồi, Lý Cẩu Đản thậm chí có thể còn không xem phim cảnh sát! Nguyên Khê nghẹn ngào không nói nên lời. Cậu kinh hãi nhìn vô số bóng ma gần như đang vây quanh mình, đang suy nghĩ xem phải làm gì thì đột nhiên khu rừng xung quanh trở nên lạnh lẽo.

"Leng keng..."

Một tiếng chuông quen thuộc vang lên, Nguyên Khê chợt nhận ra xung quanh mình đang bốc lên một làn sương đen mờ ảo. Tiếng cà kheo mơ hồ xuất hiện từ trong rừng, đi ngang qua mà lại không biết đang đi về đâu.

Sự xuất hiện đột ngột này khiến cho đám tà linh đang dần vây quanh Nguyên Khê hơi bất ngờ. Tuy nhiên, đội cà kheo kia dường như chỉ đi ngang qua, không có ý định tham gia vào bữa tiệc của đám quỷ ma, chỉ đi thoáng qua như vậy thôi.

Hai mắt Nguyên Khê đang bị đám ma quỷ vây quanh đột nhiên sáng lên. Cậu nhanh chóng vươn tay ra, vẫy mạnh về phía quái vật cà kheo đang muốn rời đi: "Này, này! Tôi ở chỗ này! Tôi không phải là con rể của gia đình mấy người sao!? Mấy người vẫn còn nhớ tôi chứ? Vừa rồi mấy người còn đuổi theo tôi cơ mà!”

Hoàng Hoàng đã thi triển pháp thuật che giấu cho sợi dây, khiến cho nó không còn gây ra sự chú ý nữa. Nhưng sau khi Nguyên Khê vẫy mạnh như vậy, đám quái vật cà kheo đang chuẩn bị rời đi kia đã dừng lại.

"Leng keng..."

Đám quái vật cà kheo được bao phủ trong màn sương đen quay về phía Nguyên Khê.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Khê tới gần đám quái vật cà kheo như vậy, trong lòng lại cảm thấy thân thiết như thể gặp được người thân.

Vị khách không mời mà đến này đã lập tức chọc giận các ác quỷ xung quanh, ma nữ mặc áo đỏ trong rừng rậm cũng tỏa ra ác ý mạnh mẽ.

"Rầm——"

Đội cà kheo trong sương đen va chạm trực diện với đám ác quỷ trên đường, song phương va chạm kịch liệt.

Nguyên Khê còn chưa kịp thấy rõ những thứ này đánh nhau như thế nào, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Oa, ở đây náo nhiệt quá, tôi mới chỉ đi nghe ngóng tin tức một lát thôi, sao cậu lại trở nên chật vật như này rồi?"

Nguyên Khê quay đầu lại thì nhìn thấy thiếu niên áo vàng quen thuộc xuất hiện ở phía sau mình.

Nguyên Khê kích động: "Hoàng Hoàng!"

Thiếu niên áo vàng nghe thấy cái tên này thì miệng liền giật giật, cảm thấy có chút ê răng, nhìn về phía cơ thể Nguyên Khê đang nằm ở dưới đất: “Ồ, thân thể của cậu này.”

"Chúng ta đi trước đi, ở đây không an toàn." Thiếu niên áo vàng lau nước dãi sắp chảy ra, sau đó đẩy linh hồn Nguyên Khê trở lại trong cơ thể.

Trước khi hai thế lực đang đánh nhau bên kia chuyển ánh mắt lạnh lùng về phía này, thiếu niên áo vàng vội vàng phóng ra một luồng sương mù màu vàng bao phủ mọi thứ xung quanh, đồng thời điều khiển cơ thể Nguyên Khê chạy đi thật nhanh.

Nguyên Khê vừa trở về cơ thể, đột nhiên có cảm giác như rơi vào hầm băng, không cách nào thích ứng được với cơ thể đã bị quỷ khí làm cho ô nhiễm này.

Tuy nhiên, Lý Cẩu Đản và những linh hồn trong suốt xung quanh vốn không thể nhìn thấy được khi ở trong cơ thể, giờ đây lại có thể mơ hồ nhìn thấy được một số bóng dáng.

Nguyên Khê tóm lấy Lý Cẩu Đản đang bắt đầu lạc vào cõi tiên, run rẩy nói: "Hoàng Hoàng, chúng ta đi hướng đó đi. Tôi muốn đi tìm mẹ tôi, có thể mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì đó rồi."

Trong mắt Nguyên Khê, thiếu niên áo vàng đã khôi phục lại hình dáng một con chồn xinh đẹp.

Chỉ thấy người chồn đứng dậy, chạy điên cuồng với tư thế giống như Nguyên Khê. Nó thậm chí là còn điều khiển chuyển động của Nguyên Khê, cho nên một người một thú chạy trốn rất nhịp nhàng nhưng lại rất kỳ quái.

Con chồn duỗi chiếc móng vuốt nhỏ ra, ra dấu với Nguyên Khê.

Nguyên Khê mơ mơ màng màng còn chưa kịp hiểu ra ý nghĩa của nó thì phát hiện những từ ngữ đã được dịch sẵn rồi đi vào trong đầu mình.

[Có chuyện gì vậy? Để tôi giúp cậu tìm xem, tên của mẹ cậu là gì?]

Nguyên Khê bỗng nhiên bối rối, tên của mẹ là gì, tôi không có biết.

Đôi mắt tròn xoe của con chồn dường như đang bày tỏ sự cạn lời: [Bỏ đi, vẫn là phải dựa vào tôi.]

Con chồn vừa nói vừa nhảy lên cánh tay Nguyên Khê: [Hãy tưởng tượng đến người và cảnh tượng khiến cho cậu lo lắng ở trong đầu.]

Nó vừa để cho Nguyên Khê tiếp tục chạy, móng vuốt nhỏ sắc bén của nó vẽ một vòng tròn trên lòng bàn tay của Nguyên Khê.

Nguyên Khê nhìn vòng tròn vẽ trên tay mình, cảm giác như ở đó có một tấm gương, mơ hồ nhìn thấy được cảnh tượng trong mơ.

Nguyên Khê chỉ mơ thấy chiếc xe lao xuống sườn núi liền tỉnh lại, nhưng hình ảnh trên tay cậu vẫn tiếp tục xuất hiện sau khi chiếc xe lao xuống sườn núi. Nguyên Khê nhìn thấy sườn núi không dốc lắm, xe buýt lao xuống nhanh chóng tông phải hai cái cây nghiêng ngả, bị cây cối chặn lại.

Mẹ trên xe buýt đã xuống xe an toàn, trông rất vui mừng vì đã sống sót sau tai nạn. Những người khác hình như cũng không có bị thương gì cả.

[Thần linh bảo vệ, an toàn rồi.]

[Yên tâm đi.]

Nguyên Khê thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên ngất đi, toàn thân bắt đầu nóng lên.

[Này? Này! Sao cậu lại ngất đi thế?]

……

Đầu nặng quá, đầu nặng quá.

Mí mắt của Nguyên Khê không thể mở ra được, lại mơ hồ nghe thấy bên tai có người đang nói chuyện.