Lòng nàng lại ấm ức. Bao nhiêu người đến Mục phủ cầu thân, đều chỉ nhắm vào Mục Phinh. Ai ai cũng biết, đại tiểu thư của Mục gia không chỉ xinh đẹp, nết na, lại còn là con gái của đương kim Hộ bộ Thị lang — chức quan không lớn cũng chẳng nhỏ, khiến người ta tranh nhau kết giao.
Từ sau bụi hoa, Mục Đào bỗng thấy quản gia Lưu béo chạy thục mạng từ xa lại gần. Ông ta mập tròn như trái bí, mỗi bước chạy là cả người rung rinh như thạch. Mục Đào vừa thấy đã bật cười phun cả miếng bánh trong miệng ra ngoài.
Mục Phinh lập tức rút khăn tay lau miệng cho nàng, nhẹ giọng trách:
“Muội đó, bao giờ mới khiến cha mẹ yên tâm được đây?”
“Không phải lỗi ta!” Mục Đào cười khúc khích. “Tỷ nhìn kìa, chân của Lưu thúc ngắn mà chạy nhanh dữ thần, buồn cười muốn chết!”
Mục Phinh nghe vậy quay đầu, quả nhiên thấy đôi chân bé tí của quản gia Lưu xoay vòng như bánh xe, trong khi thân hình lại ục ịch to tròn. Cảnh tượng buồn cười đến mức chính nàng cũng phải che miệng cười theo.
Quản gia Lưu thở không ra hơi, mặt đỏ gay, gấp đến mức nói năng lắp bắp:
“Nhị… nhị vị tiểu thư… tiền… tiền sảnh…”
“Lưu thúc, uống ngụm nước rồi nói tiếp.”
Mục Phinh đưa cho ông một chén trà nhạt.
Quản gia vội xua tay từ chối, điều chỉnh hơi thở, rồi nói to một câu khiến ai nấy sửng sốt:
“Tiểu thư… chúc mừng! Hoàng thượng ban hôn! Mau… mau ra tiền sảnh nhận chỉ!”
Mục Phinh nghe xong liền đứng bật dậy, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tim trong ngực đập thình thịch như trống trận. Nàng liếc mắt nhìn Mục Đào — quả nhiên, muội muội đang nhìn mình bằng ánh mắt hí hửng, như thể nói: “Lại có chuyện hay để tám rồi!”
“Lưu thúc, ngài có biết người được ban hôn là ai không?” Mục Phinh nhẹ giọng hỏi.
Quản gia ghé sát lại thì thầm:
“Nghe nói là Thế tử phủ Bình Ân hầu — An Gia công tử đấy ạ!”
Mục Phinh khẽ thở phào — người này nàng có nghe danh, là nhân vật đoan chính, xuất thân danh giá.
Thân phụ của chàng, Diệp Lương, từng có công lớn trên sa trường, ba mươi tuổi đã được phong làm Bình Ân hầu. Tiếc rằng chiến sự khốc liệt, khi giao tranh với nước Sở, ông bị địch tấn công, thi thể cũng không tìm lại được. Hoàng thượng cảm niệm công lao, nên phong đứa con trai tám tuổi của ông là Diệp Vân làm Thế tử, chờ đủ tuổi sẽ kế thừa tước vị. Con gái ông là Diệp Nhan, được phong làm Quận chúa, đãi ngộ chẳng kém gì công chúa.
Lúc đến tiền sảnh, từ xa Mục Phinh đã thấy cha mẹ mình — Mục Chiêm Thanh và Lý thị — đang quỳ chờ đón thánh chỉ. Nàng cúi người hành lễ với vị công công tuyên chỉ rồi quỳ xuống sau lưng mẫu thân. Mục Đào cũng quỳ theo sau, mắt ngó nghiêng tứ phía, không hề nghiêm túc gì cho cam.
Từng chữ trong thánh chỉ như khắc vào tim Mục Phinh — nàng biết rõ, đây là ân điển của trời, cũng là nhờ vào công lao của cha mình mà có được.
Sau khi tiếp chỉ, Lý thị sai người kín đáo “điều lễ” cho vị công công. Cả nhà ai nấy mặt mày hớn hở, rạng ngời như trúng mối hôn nhân hoàng gia.
Mục Đào đi phía sau, líu ríu hỏi như con vẹt:
“Tỷ ơi, thế là tỷ định lấy chồng thiệt rồi à?”