Mục đào tức giận bỏ đi nào ngờ duyên phận khéo léo sắp đặt, nàng vừa chạy đến núi Huyền Thiên liền đυ.ng phải sở Tiêu.
Sở Tiêu ngẩng đầu, thấy là nàng, liền khẽ nhíu mày rồi lại cúi xuống chăm chú vào bàn cờ.
“À, không quen biết. Vị công tử này nói lên núi hái thuốc, chẳng may lạc đường, ta rảnh rỗi nên cùng đánh ván cờ. Mau lại xem, ván này ai sẽ thắng?”
Mục Đào ghé mắt nhìn. Nàng cờ nghệ chẳng ra gì, song cũng còn biết ai đang chiếm ưu. Nhìn bề ngoài, cờ trắng dẫn thế, nhưng ngấm ngầm quan sát thì cờ đen đã âm thầm giăng bẫy, chỉ cần thêm ba nước, cờ trắng ắt thua không cứu vãn.
“Thầy, coi bộ thầy thua rồi nha.”
Không tiện khen Sở Tiêu, nàng liền tiện miệng chọc ghẹo Giang Hoài Cổ. Quả nhiên, sau vài nước liên tiếp, Giang Hoài Cổ chau mày, cuối cùng đành hất tay xóa sạch bàn cờ.
Ngay cả Giang Hoài Cổ cũng thua, Mục Đào thầm nghĩ: Tên Sở Tiêu này quả nhiên có tư cách ngạo mạn. Hôm trước bị hắn mỉa mai, cũng coi như có lý do. Một bụng kinh tài gặp phải kẻ chẳng hiểu chi, đương nhiên bực mình. Mà mình còn dám vung roi chém đứt dây đàn của người ta… nghĩ lại thật hơi áy náy.
Nàng lặng lẽ nhìn kỹ gương mặt Sở Tiêu. Nước da trắng trẻo, phong thái lạnh nhạt, đúng chuẩn kiểu công tử khiến bao cô nương kinh thành mê mẩn. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chạm đúng mắt nàng. Hai người nhìn nhau một thoáng rồi vội lảng đi, ai nấy đều có chút ngượng.
Lúc này Trương Quyền Chi quay lại, trông thấy Mục Đào, gương mặt liền xầm xuống, bước chân nặng nề hẳn.
“Công tử, chúng ta xuống núi thôi, cáo từ.”
Sở Tiêu gật đầu với Giang Hoài Cổ, đang định bảo Trương Quyền Chi đẩy xe lăn đi, thì Giang Hoài Cổ vội gọi:
“Khoan đã, ta còn chút việc phải lo. Đào Nhi, con cùng Sở công tử xuống núi đi.”
“Thầy ơi, con ở lại thêm một lúc cũng được, thầy cứ lo việc của mình.”
Mục Đào vốn chẳng muốn đi cùng Sở Tiêu, mà trông hắn cũng chẳng có hứng thú gì.
Song Giang Hoài Cổ bước ra chặn đường, lại cố tình nháy mắt với Trương Quyền Chi. Lần trước ông đã để mặc hai người trò chuyện, kết quả tốt đẹp đâu chẳng thấy, chỉ thấy cái đàn quý bị nàng quất roi cho đứt. Nay lại giở trò ghép đôi, chẳng biết lần này sẽ tổn hại thêm món gì của công tử nữa.
“Về đi, Mục Đào. Hôm nay phụ thân con đã về phủ. Nếu không muốn bị rầy la, thì ngoan ngoãn xuống núi. Phu nhân cũng đã nói, không muốn con tiếp tục học võ với ta. Nếu con chẳng nghe, ta cũng chẳng giữ nổi.”
“Thôi được, thôi được, lúc nào cũng lấy lý do áp chế người ta. Con về là được chứ gì.”
Mục Đào ủ rũ, liếc Sở Tiêu một cái rồi tiu nghỉu bước đi trước.
Trương Quyền Chi đẩy xe theo sau, cố tình giữ khoảng cách xa.
Đến chỗ buộc ngựa, Mục Đào ngẩn người: rõ ràng ban nãy để ngựa ở đây, sao giờ chỉ còn dấu vó, chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nàng tức thì hoang mang. Đường núi dài dằng dặc, đi bộ thì e đến tối mịt mới về tới phủ.
Giang Hoài Cổ phía sau cười ha hả:
“Đào Nhi, ngồi nhờ xe ngựa Sở công tử đi. Dạo này Huyền Thiên Nhai không yên, bọn cướp hay xuất hiện. Có lẽ con ngựa của con cũng bị dắt trộm rồi.”
Trương Quyền Chi trong lòng hừ lạnh: Rõ ràng chính lão cố tình thả ngựa đi, còn bày đặt làm mai. Thật là loạn điểm uyên ương phổ! Nào ngờ cô nương nhà này đã có người trong lòng từ lâu.
“Ta không thèm ngồi xe của hắn đâu!”
Mục Đào khoanh tay, hùng hổ định cắm đầu cuốc bộ.
Sở Tiêu khẽ cười:
“Trùng hợp thay, tại hạ cũng nghĩ thế. Gái nhà bình thường thì cần xe ngựa, còn nhị tiểu thư Mục phủ – thân thể cường tráng, hẳn chẳng cần ai phí công giúp đỡ.”
Trương Quyền Chi đành đẩy công tử lên xe. Ai ngờ rèm xe vừa hạ xuống, Mục Đào lại thình lình nhảy bổ vào, không may đυ.ng ngay thành xe cạnh ghế lăn.
Sở Tiêu nghiêng mặt đi, giả vờ chẳng thấy mảng da trắng hồng đang đỏ bừng.
Mục Đào vội vàng ngồi ngay ngắn, đối diện hắn.
Trong xe rộng rãi, bày biện cực giản đơn. Ngoài chỗ cố định cho xe lăn, chỉ có một hàng ghế đối diện. Nghĩ đến chuyện hắn chân tật, Mục Đào cũng chẳng dám phát cáu nữa.