Phiên Vương một lần nữa thi triển kế “mượn dao gϊếŧ người”, sai người mang tin tức đến Bắc Lỗ.
Tiểu Vương tử Bắc Lỗ, vừa nghe tin Thẩm gia – kẻ thù không đội trời chung – lâm vào cảnh yếu thế, liền mừng rỡ đến mức tổ chức ngay lễ hiến tế, gϊếŧ bò dê cúng trời, rồi xuất quân đánh Tuyên phủ.
Bắc Lỗ huy động toàn bộ lực lượng, từ những kỵ binh tinh nhuệ đến các cung thủ. Không phân biệt già trẻ, tất cả đều ra trận, gom lại hơn năm vạn quân, tiến vào Tuyên phủ, vừa đánh vừa cướp, một đường tiến thẳng đến kinh thành.
Kinh thành thất thủ, Hoàng thượng cùng trưởng công chúa và các đại thần vội vàng chạy về phương Nam để lập triều đình mới.
Lợi dụng tình thế rối ren, nam chủ với danh nghĩa là tông thân hoàng tộc, nhanh chóng thu nạp binh lực phương Bắc, rồi mạnh tay ép Bắc Lỗ phải rút quân. Sau đó, hắn dẫn quân tiến về phương Nam dưới danh nghĩa “diệt gian thần, phò tá hoàng đế”, nhưng thực chất là mưu phản.
Ngày hôm nay, chính là ngày nam chủ tạo phản thành công trong nguyên tác, cũng là lúc trưởng công chúa Tô Phượng Nghi bị lôi ra xử trảm, số phận bị đẩy vào đường cùng.
Hiện tại, Tô Phượng Nghi đã xuyên vào chính nhân vật trưởng công chúa trong sách. Một năm sau, ngày hành hình sẽ đến với nàng.
Tô Phượng Nghi không muốn chết!
Nàng lăn lộn trên chiếc giường lớn của trưởng công chúa, trong lòng hối hận, liên tục khấn cầu:
“Bồ Tát ơi, con xin lỗi vì từng nghi ngờ khả năng của ngài. Con sai rồi, xin hãy cho con trở về thế giới của con đi!”
Nàng nhớ lại lời mẹ mình từng nói: Bồ Tát linh nghiệm quá mức, linh đến đáng sợ.
Lúc trước, nàng đã hứa nguyện được “không cần làm gì mà vẫn hưởng phú quý, cuộc đời vừa nhanh giàu vừa xinh đẹp”. Mà thân phận và dung mạo của trưởng công chúa quả thực rất phù hợp với điều ước đó.
Nhưng Bồ Tát chỉ cho nàng một năm hưởng phú quý. Một năm sau, tất cả vinh hoa phú quý sẽ phải đổi bằng mạng sống của nàng. Thế này thì không đáng chút nào!
Tô Phượng Nghi lăn lộn mãi trên giường mà chẳng thấy Bồ Tát hiện linh để giúp mình. Nhưng tiếng động của nàng lại khiến thị nữ bên ngoài chú ý.
“Trưởng công chúa điện hạ, đã gần đến giờ ngọ rồi. Hôm qua ngài nói muốn ra pháp trường xem Thẩm Đại Tướng quân bị hành quyết. Bây giờ đã đến lúc phải chuẩn bị rồi.”
Thị nữ nhẹ nhàng bước vào tẩm điện, cung kính nhắc nhở.
Giờ ngọ!
Chỉ còn chưa đầy một canh giờ nữa là đến giờ hành hình! Tô Phượng Nghi lập tức bật dậy khỏi giường.
Thị nữ tiến đến kéo màn che, giúp nàng mặc y phục và giày, sau đó dìu nàng đến trước gương đồng để rửa mặt và chải tóc.
Nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, Tô Phượng Nghi ngẩn người. Trưởng công chúa là một người cao gầy, dung nhan mỹ miều nhưng lại toát lên vẻ cao ngạo, như thể đang nhìn xuống tất cả chúng sinh. Vẻ đẹp này không chỉ rực rỡ mà còn mang theo sức mạnh bùng cháy, tựa như một ngọn lửa kiêu hãnh.
Mọi thứ đều hoàn hảo… trừ việc đoản mệnh.
Tô Phượng Nghi suy nghĩ về cốt truyện trong sách. Nếu muốn giữ mạng, nàng cần cứu Thẩm Đại Tướng quân.
Chỉ cần Thẩm Đại Tướng quân còn sống, quân Bắc Lỗ sẽ không dám xâm phạm. Nếu Bắc Lỗ không kéo quân, phương Bắc sẽ không loạn, và nam chủ sẽ không có cơ hội thu thập binh lực.
Không có binh quyền, nam chủ sẽ không thể tạo phản. Khi đó, nàng mới giữ được cái đầu trên cổ.
Nàng cố gắng lục lại ký ức về những thị nữ bên cạnh trưởng công chúa. Nàng nhớ ra một cái tên và lập tức ra lệnh:
“Ngô Đồng, ngươi đến ngay phố Tranh Ô Tước, tìm các đại phu danh tiếng nhất. Bất kể là ai, chỉ cần nổi danh, đều phải mời hết về phủ cho ta. Mười người, hay tám người, càng nhiều càng tốt. Đi ngay lập tức!”
Trưởng công chúa vốn nổi tiếng với tính khí thất thường. Mỗi khi nàng muốn gì, hạ nhân phải lập tức đáp ứng, không được phép chậm trễ dù chỉ một khắc. Ai cũng biết không được để nàng chờ, và chẳng ai dám cãi lệnh nàng.
Ngô Đồng không dám hỏi gì thêm. Đem đại phu về phủ, cho dù là mệnh lệnh đột ngột và vô lý thế nào, thì cũng đã quá quen với những người hầu trong phủ trưởng công chúa.