Chương 28

Lý Nhạc nheo mắt hoài nghi:

"Thật chứ? Thịt mỡ thì em ghét nhất, ăn vào là ngán tới cổ."

Dù vậy, Cô vẫn thận trọng cắn thử một miếng.

"Ơ... Ủa?"

Lý Nhạc ngẩng lên nhìn sếp, ánh mắt đầy kinh ngạc, chậm rãi hỏi:

"Cái này... có thịt mỡ không vậy?"

Trương Khấu Khấu bật cười, điềm nhiên đáp:

"Có chứ, tôi dùng thịt ba chỉ mà."

Lý Nhạc há hốc, ngỡ ngàng nhìn viên thịt trong tay:

"Không thể tin nổi! Vậy mà không hề có vị ngấy chút nào, mềm thơm lại còn ngon xuất sắc!"

Không cưỡng lại được, Cô nàng đánh bạo gắp thêm vài miếng nữa. Khi viên thịt vừa tan trong miệng, Lý Nhạc tận hưởng từng chút hương vị, đến mức mắt cũng nheo lại đầy mãn nguyện:

"Trời ơi, món này ngon quá! Em trước giờ không bao giờ ăn sư tử đầu mà giờ thì mê tít! Với cả, cái nước canh này nữa, thanh ngọt như tiên!"

Đứng bên cạnh, đầu bếp cảm thấy có gì đó... sai sai. Ông ta vội vàng đẩy đĩa sư tử đầu do mình làm tới trước mặt Lý Nhạc, nói như hối thúc:

"Lý Nhạc, đừng chỉ lo ăn món cô ấy làm, thử món của tôi nữa chứ! Tôi nấu lâu năm, đảm bảo không kém đâu!"

Lý Nhạc từng ăn qua không ít món của đầu bếp này và trước giờ luôn Công nhận tay nghề ông rất ổn định, chất lượng. Nhưng lần này, c ô lắc đầu cười khúc khích:

"Chú, món của chú con ăn rồi mà, ngon thì ngon thật nhưng so với món của chị ấy thì vẫn kém xa!"

Vừa nói, Cô vừa gắp thêm một viên sư tử đầu của Trương Khấu Khấu không quên xuýt xoa:

"Thật sự, món này không ngấy chút nào, thơm ngon đậm đà, ăn mãi không chán luôn!"

Đứng bên cạnh, đầu bếp vừa nghe câu khen đã thấy... tức muốn xỉu. Mặt ông đỏ bừng, đôi mắt lộ rõ vẻ bất mãn.

Đúng lúc đó, Vương đại gia - một giáo viên đã nghỉ hưu, sống ngay cạnh quán - bước vào. Là khách quen của quán, ông thường ghé ăn mỗi khi không muốn tự nấu ở nhà. Thấy mọi người tụ tập quanh bàn ăn, mắt ông ánh lên vẻ tò mò.

"Ủa? Hôm nay quán có món mới à?" Vương đại gia vừa nói vừa tiến lại gần.

Lý Kiến Cường quay sang, nhận ra vị khách quen liền cười tươi:

"A, là Vương đại gia! Lâu lắm không thấy ngài ghé."

Ánh mắt Vương đại gia dừng lại ở đĩa sư tử đầu hầm trên bàn. Ông ngạc nhiên chỉ tay:

"Hầm kiểu này là món mới à? Trước giờ tôi toàn thấy quán làm kiểu kho tàu thôi mà."

Lý Kiến Cường liền đứng dậy, kéo ghế mời Vương đại gia ngồi xuống:

"Ngài đến đúng lúc quá! Là người Dương Châu chính gốc, chắc chắn ngài sẽ có nhận xét chuẩn nhất. Mời ngài thử hai món này xem sao."

Vương đại gia không khách sáo, ngồi xuống và cầm lấy đũa. Ông cẩn thận gắp một viên sư tử đầu, đưa lên miệng nếm thử.

Cả đời làm người Dương Châu, nơi nổi tiếng với món sư tử đầu, ông đã từng thử qua đủ loại biến tấu. Ông biết rõ đâu là cách làm truyền thống chính tông, đâu là phiên bản sáng tạo hiện đại. Mặc dù sành ăn, ông lại chẳng hề khó tính. Chỉ cần món ăn đạt đến độ ngon nhất định, dù là truyền thống hay cách tân, ông đều sẵn sàng đón nhận với lòng vui vẻ.

Vương đại gia thử món thịt kho tàu trước, sau đó mới đến sư tử đầu hầm. Sau vài giây trầm ngâm, ông cười hiền, chỉ vào đĩa sư tử đầu hầm:

"Món này chắc chắn là tay nghề của đầu bếp Dương Châu! Thịt tươi, mềm, vị ngọt thanh, chắc chắn là băm tay không qua máy xay. Còn nước canh thì phải nấu từ xương gà đúng không? Hương vị này đúng chuẩn quê nhà, thật sự rất xuất sắc."

Đầu bếp đứng bên cạnh nghe xong mà mặt đỏ bừng như vừa bị bắt quả tang. Ông ta nhớ lại lúc ở bếp còn hùng hồn bảo với Trương Khấu Khấu rằng khách ăn sẽ chẳng phân biệt được khác biệt, chỉ cần đủ ngon là xong.

Hóa ra không phải khách không nhận ra mà họ chỉ không nói ra thôi!

Đầu bếp miễn cưỡng gắp một miếng sư tử đầu hầm của Trương Khấu Khấu để thử. Chỉ cần một miếng, ông ta lập tức hiểu rằng mình đã thua. Không chỉ thua về kỹ năng mà còn mất cả sự chân thành trong nấu nướng. Đầu bếp thầm nghĩ: "Mình đã quên mất lý do tại sao lại bắt đầu làm nghề này..."

Lý Kiến Cường đưa thực đơn nhà họ Trương cho Trương Khấu Khấu, thở dài cảm thán:

“Giờ thì ta đã hiểu vì sao sư phụ nhất quyết để lại cuốn thực đơn này cho con.”

Trương Khấu Khấu hơi ngẩn ra không chắc chắn hỏi:

“Vì ông ấy là ông ngoại con?”

Lý Kiến Cường lắc đầu, nghiêm túc nói:

“Đó chỉ là một phần lý do. Nhưng ta nghĩ con mới chính là người kế thừa thực sự của cuốn thực đơn này. Thật không dám giấu, ta theo học sư phụ cũng không được bao lâu…”