Chương 23

Trương Khấu Khấu mỉm cười nhẹ nhàng:

“Cháu mà nói hươu nói vượn sao?”

Dì nhỏ mặt đỏ như gấc chín, lớn tiếng phản bác:

“Đúng vậy! Con nhóc này không biết trên dưới không biết kính trên nhường dưới! Sao dám nói dì làm chuyện đó? Dì hoàn toàn không biết cái thực đơn kia là gì, từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy! Trong nhà đông người như vậy, sao không nghi ngờ ai khác? Tại sao lại hất hết nước bẩn lên đầu dì?”

Trương Khấu Khấu nhướng mày, giọng điệu nửa đùa nửa thật, đầy ý tứ sâu xa:

“Người khác bán đi? Dì nhỏ, nãy giờ cháu có nói từ "bán" đâu. Nhưng nghe dì nói vậy, hình như cái thực đơn ông ngoại đưa cháu, đúng thật là bị dì tự ý bán cho người khác?”

Dì nhỏ đỏ mặt tía tai, lời lẽ chẳng còn đâu vào đâu, đầu óc rối tung như tơ vò.

Bà ta lắp bắp, cố cãi chầy cãi cối:

“Bán gì mà bán? Dì... dì chỉ dọn dẹp nhà cửa, mấy thứ vô dụng, rác rưởi thì phải quăng đi chứ! Còn cháu... từ lúc vào đại học, cháu đã chẳng mấy khi về nhà bà ngoại. Toàn đồ bỏ đi không dọn sạch thì làm gì nữa!”

Trương Khấu Khấu giữ nét mặt bình thản, nhẹ nhàng đáp:

“Dì nhỏ, nếu dì đã nói là ném đi, vậy phiền dì bây giờ tìm lại và trả cho cháu. Những thứ khác có thể bỏ qua nhưng món đồ bị mất lần này là thực đơn ông ngoại cháu đã dành bao năm tâm huyết để làm ra. Đối với dì, nó có thể chỉ là một cuốn sách vô giá trị. Nhưng với cháu, nó là ký ức của ông ngoại, là điều quý giá vô cùng.”

Dì nhỏ lẩm bẩm không giấu nổi vẻ bất mãn:

“Ông ngoại của cháu cũng là ba tôi. Sao lại quý giá với cháu mà chẳng có chút giá trị nào với tôi chứ?”

Trương Khấu Khấu nhìn dì chằm chằm, giọng càng thêm sắc bén:

“Dì nhỏ, dì đã tự ý cạy tủ khóa của cháu mà không xin phép, rồi còn đem thực đơn bán đi. Hành động này gọi là trộm cắp. Nếu cháu muốn, cháu có thể báo cảnh sát.”

Đúng lúc đó, một đám "quần chúng ăn dưa" tụ lại xung quanh, hóng chuyện không chớp mắt. Trương Khấu Khấu lập tức chuyển sang tấn Công trọng điểm, cố tình nói to để mọi người cùng nghe. Với tính cách sĩ diện của Dì nhỏ, bị ép vào thế bí trước mặt đông người thế này, bà ta sẽ dễ dàng bối rối mà buột miệng nói ra sự thật.

Phải nói, Trương Khấu Khấu cũng thầm cảm ơn sự hiện diện của đám đông này. Nếu chỉ có hai dì cháu đối mặt riêng tư với miệng lưỡi sắc bén của Dì nhỏ, bà ta chắc chắn sẽ cãi ngang từ đầu đến cuối không cho ai cơ hội "bẻ lái".

Khi nghe Trương Khấu Khấu dọa báo cảnh sát, sắc mặt Dì nhỏ tái mét, cả người luống cuống như gà mắc tóc.

Chuyện xảy ra từ lần trước, khi một người đàn ông tên Lý Kiến Cường tìm đến nhà. Nhiều năm trước, Dì nhỏ từng gặp ông ta vài lần, biết ông từng theo học nghề bếp của ba mình một thời gian ngắn.

Hôm đó, Lý Kiến Cường mang theo cả một đống quà biếu nào là đồ bổ nào là hải sản, ra vẻ rất lịch sự. Sau vài câu chuyện phiếm, ông ta hỏi dò Dì nhỏ: “Sư phụ ngày xưa có để lại cuốn thực đơn nào không? Nếu còn giữ, tôi muốn mua lại, giá cả không thành vấn đề.”

Trong mắt Dì nhỏ, cả nhà Trương bây giờ, trừ Trương Khấu Khấu ra, chẳng ai còn sống nhờ nghề bếp nữa. Cái thực đơn đó đối với bà ta chỉ là món đồ cũ kỹ không giá trị, chẳng khác gì đồ bỏ đi.

Nhưng giờ lại có người muốn mua mà còn đưa ra mức giá hấp dẫn khiến bà ta động lòng ngay lập tức. Bà ta biết cuốn thực đơn được Trương Khấu Khấu cẩn thận khóa trong ngăn tủ, liền lén lấy một cái kìm, cạy vài cái là mở được.

Sau đó, bà ta thản nhiên giao cuốn thực đơn cho Lý Kiến Cường, người nhận được bảo vật thì vui mừng như bắt được vàng không quên đưa cho bà ta một khoản tiền hậu hĩnh ngay tại chỗ.

Khi câu chuyện càng lúc càng căng thẳng, một cô bác đứng trong đám đông "quần chúng ăn dưa" quyết định đứng ra giảng hòa:

“Thôi nào, Thục Phân, cuốn thực đơn đó rốt cuộc đâu rồi? Dù sao bây giờ cũng rảnh hay là mọi người cùng nhau đi tìm thử xem sao.”

Những người khác nghe vậy liền đồng thanh hưởng ứng:

“Đúng đó nên tìm đi. Ông cụ Trương cả đời làm đầu bếp, cuốn thực đơn ông ấy dày Công biên soạn, chắc chắn là rất quan trọng. Đồ quý giá thế này không thể cứ thế mà vứt được!”

“Ông cụ Trương có tay nghề đỉnh cao, cả xóm ai chẳng biết. Mấy chục năm qua chúng ta đã ăn đồ ông nấu, ai cũng nhớ mãi. Cuốn thực đơn ấy chính là kết tinh tâm huyết của ông, đáng lẽ phải được giữ gìn cẩn thận để truyền lại cho đời sau!”