Người khác gật gù phụ họa:
“Đúng vậy với bọn trẻ bây giờ, đó là một kỷ niệm quý báu của ông để lại.”
“Chính xác! Hơn nữa Trương Khấu Khấu bây giờ còn bán đồ ăn ở chợ. Nhỡ sau này cần thực đơn để nấu nướng thì sao?”
Thấy mấy người hàng xóm bắt đầu đứng về phía Trương Khấu Khấu, Dì nhỏ giận tím người, tức đến mức tưởng như l*иg ngực sắp bốc khói.
Bà ta gắng kìm cơn giận, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn:
“Ném rồi thì ném rồi! Muốn tôi chạy đi đâu mà tìm chứ?”
Trương Khấu Khấu lặng lẽ quan sát không bỏ sót chút biểu cảm nào trên gương mặt Dì nhỏ. Cô thầm nghĩ: “Dì nhỏ tham tiền thế này không đời nào ném đi cả. Chắc chắn bà ta đã bán!”
Cô cố tình thở dài, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa khơi gợi:
“Dì nhỏ à, rốt cuộc là ném hay bán, dì nói thật đi. Nếu bán rồi, biết đâu vẫn có thể chuộc lại. Nhưng cháu nhất định phải lấy lại cuốn thực đơn này.”
Dì nhỏ hốt hoảng, lắp bắp cãi lại:
“Chuộc lại? Tôi không bỏ tiền ra đâu đấy!”
Lời nói vừa thốt ra, bà ta đã để lộ sự thật.
Trương Khấu Khấu hít sâu một hơi, ánh mắt như muốn xuyên thấu mọi sự dối trá của dì nhỏ:
“Nói đi, bán cho ai?”
Trong khi đó, một nhân vật ẩn hình – “bếp tiên đồng tử” – từ lâu đứng ngoài quan sát, giờ không thể nhịn được nữa, tức tối dậm chân:
“Trương Thục Phân rõ ràng đã bán thực đơn, thế mà cứ không chịu nhận, còn tìm đủ cách chối cãi để lừa Khấu Khấu tiên tử! Quá đáng! Đúng là bắt nạt người quá đáng!”
Bếp tiên khoanh tay trước ngực, nhìn Trương Thục Phân với vẻ khinh khỉnh:
“Gấp gì chứ? Nhân quả tuần hoàn, mọi chuyện đều có số cả. Trương Thục Phân làm điều sai, sớm muộn gì cũng sẽ phải gánh hậu quả. Không chỉ bà ta mà còn ảnh hưởng đến cả người nhà nữa.”
Đồng tử chêm vào, giọng đầy phẫn nộ:
“Đúng vậy! Trên người bà ta chất đầy tội ác!”
Bếp tiên lắc đầu, nhấn mạnh:
“Tham tiền là cái tội lớn nhất của bà ta. Cứ như thế, con trai bà ta sẽ mãi mãi trở thành nô ɭệ của đồng tiền, cả đời chìm trong nghèo khó và thất vọng.”
Đồng tử tò mò hỏi, giọng pha chút hy vọng:
“Nhưng thưa sư phụ, liệu Khấu Khấu tiên tử có thể lấy lại được cuốn thực đơn không?”
Bếp tiên cười khoái chí:
“Tất nhiên rồi mà còn rất nhanh nữa!”
Đồng tử càng thêm hiếu kỳ:
“Sao người lại chắc chắn như vậy?”
Bếp tiên nhếch môi, đầy ẩn ý:
“Vật sẽ về với chủ cũ thôi.”
Đồng tử nhíu mày khó hiểu:
“Ý người là sao? Cuốn thực đơn đó chẳng phải là do ông ngoại Khấu Khấu tiên tử biên soạn sao? Nhưng chẳng phải nó do ông ngoại Cô ấy biên soạn ư?”
Bếp tiên nghe xong thì trợn mắt, thở dài đầy chán nản:
“Ôi trời ơi, cái thằng nhóc này! Lúc nào cũng "vì cái gì vì cái gì"! Cả ngày hỏi mãi không mệt à?”
Đồng tử cúi đầu, mím môi đầy oan ức:
“Sư phụ từng bảo không hiểu thì phải hỏi mà...”
Bếp tiên hừ một tiếng, vung tay lên như thể muốn dẹp cái lý lẽ đó đi:
“Thôi được rồi! Tội của Trương Thục Phân, ngươi nhớ hết chưa?”
Đồng tử cầm cây bút lông linh khí màu đỏ, mặt đầy rầu rĩ, hỏi lại:
“Sư phụ, nhất định phải nhớ hết mấy tội đó sao?”
Bếp tiên chẳng nói chẳng rằng, vung tay vỗ một cái thật mạnh vào sau đầu đồng tử, vẻ mặt hận không thể “đập sắt thành thép”:
“Đồ ngốc! Không nhớ thì làm sao được! Ghi lại cho ta: ăn cắp, lừa gạt, bất hiếu, tham tài... Ghi rõ ràng từng cái một! Đúng là nghiệp chướng quấn thân!”
Nói xong, bếp tiên chậc lưỡi, lắc đầu ngao ngán:
“Khấu Khấu tiên tử nhà này, chính là người mà bên trên đặc biệt căn dặn phải chú ý quan sát. Mọi chuyện liên quan đến cô ấy, nhất định phải thưởng phạt phân minh không được qua loa!”
Đồng tử mếu máo, mặt mày ấm ức, cầm bút lông đỏ hí hoáy ghi lại từng tội của Trương Thục Phân vào “vại tội ác”:
“Được rồi, con ghi đây... Nhưng sư phụ đừng đánh con nữa, được không?”
Bếp tiên trừng mắt, mặt đầy khó chịu:
“Hừm! Sao mà ngươi ngốc thế hả?”
Đồng tử lí nhí:
“Con mà ngốc thì sư phụ đánh, đánh nhiều lại càng ngốc hơn...”
Bếp tiên tức điên, gầm lên:
“CÂM MIỆNG!”
Sau khi dứt khoát nói chuyện với Dì nhỏ, Trương Khấu Khấu gọi điện thoại cho Lý Kiến Cường. Người đàn ông bên kia điện thoại nghe xong ý định của Cô thì chẳng nói đồng ý cũng không từ chối, chỉ bảo:
“Cứ đến tiệm cơm của tôi, chúng ta ngồi nói chuyện.”
Thế là, sau một đêm ở quê nhà, sáng sớm hôm sau, Trương Khấu Khấu lên đường trở về thành phố Vụ Kinh.