Cuốn sách đó chính là Trương Ký Thực Đơn bản cổ. Từ những kiến thức bên trong, ông đã đúc kết, bổ sung và biên soạn lại thành cuốn Trương Ký Thực Đơn mà con đang cầm trên tay đây. Tất cả tinh hoa của ông đều nằm trong đó cả rồi.”
Nghe đến đây, Trương Khấu Khấu cảm thấy trong lòng vừa tràn đầy tự hào vừa thoáng chút áp lực.
Sau khi nhận cuốn sách, Cô đặt nó ngay ngắn trong ngăn tủ, thỉnh thoảng lật ra xem. Nhưng thú thật, Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng trù nghệ để mưu sinh. Với Cô, đó chỉ là một cuốn sổ ghi chép những món ăn gia truyền, trong đó cũng có cả Công thức nấu các món kho mà ông của cô từng dạy.
Nhưng rắc rối ở chỗ, cuốn sổ ấy lại đang ở quê. Nghĩ mãi, Cô quyết định gọi điện về nhà bà ngoại để nhờ tìm giúp. Người nhấc máy là em họ của Cô.
Nghe Cô kể xong về cuốn sổ, em họ cô liền hỏi:
“Chị họ, có phải cuốn sổ bìa da màu vàng, nhìn rất dày, bên trong toàn chữ viết tay không?”
“Đúng rồi! Chính là nó!”
Em họ bỗng hạ giọng, khẽ nói như sợ ai đó nghe thấy:
“Chị họ, em nói cái này nhỏ thôi nha. Em vừa thấy dì nhỏ hình như đã bán cuốn sổ đó mất rồi.”
Nghe vậy, Trương Khấu Khấu giật mình đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi:
“Cái gì? Bán??? Làm sao mà lại bán được chứ?”
Em họ hơi ngập ngừng, rồi kể lại câu chuyện mà mình vô tình nghe lỏm được:
“Khoảng thời gian trước, có một người họ Lý đến nhà mình, ông ấy bảo là học trò cũ của ông ngoại. Lúc đó, Dì nhỏ đang ở nhà bà ngoại nên hai người trò chuyện một lúc. Người họ Lý nói ông ấy đang mở quán ăn, rồi hỏi dì nhỏ xem cuốn thực đơn ông ngoại để lại có còn không vì muốn mua lại. Em chỉ vô tình nghe lén được thôi.”
Nghe xong, Trương Khấu Khấu giận sôi cả người. Cuốn thực đơn ấy rõ ràng cô đã khóa kỹ trong ngăn tủ. Muốn lấy được nó, chắc chắn phải cạy khóa!
Dì nhỏ của Cô không nói không rằng, tự ý lấy đi đồ cá nhân của cô, lại còn đem bán?
Trương Khấu Khấu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn đầy bực tức:
“Dì có ở nhà không?”
Em họ đáp:
“Lúc nãy có nhưng giờ hình như dì đi làm đồng rồi.”
“Điện thoại của dì có mang theo không?”
“Không có, dì để điện thoại ở nhà sạc pin.”
Làm đồng thì đi từ sáng đến chiều mới về. Trương Khấu Khấu không thể chờ thêm được nữa, chỉ còn cách tự mình về quê hỏi cho ra lẽ.
Nghĩ là làm, Cô vội mở điện thoại tra ngay lịch tàu. May mắn làm sao, hôm nay lại có chuyến tàu tăng cường về quê.
Không chần chừ, Cô lập tức đặt vé, thu xếp đồ đạc rồi phóng nhanh ra nhà ga. Suốt quãng đường, Trương Khấu Khấu chỉ biết rảo bước thật nhanh, lòng thấp Thỏm không yên. Sau vài tiếng ngồi tùa mệt mỏi, cuối cùng Cô cũng đặt chân về đến huyện nhà.
Vừa bước vào cửa, đặt vội túi hành lý xuống, Trương Khấu Khấu đã bắt gặp em họ đang cặm cụi làm bài tập. Nhìn thấy Trương Khấu Khấu, người em họ ngơ ngác:
“Ủa, Chị họ? Sao chị về bất ngờ vậy?”
Trương Khấu Khấu chẳng buồn giải thích, chỉ đáp qua loa vài câu rồi lập tức lao vào phòng mình, bắt đầu lục lọi khắp nơi. Trong đầu Cô chỉ có một suy nghĩ: [Cuốn Trương Ký Thức Đơn cổ]
Nếu trí nhớ cô không nhầm, cuốn sách đó cô để riêng không để chung với cuốn thực đơn ông ngoại biên soạn. Dì nhỏ không thể nào bán luôn cả nó, đúng không?
Trời ơi, cuốn sách ấy cổ đến mức chẳng biết thuộc triều đại nào nhưng chắc chắn giá trị không hề nhỏ!
Sau một hồi lật tung cả căn phòng, cuối cùng Trương Khấu Khấu cũng tìm thấy cuốn cổ pháp thực đơn nằm trong chiếc rương cũ ở góc giường. Cô thở phào nhẹ nhõm, trái tim như trút được gánh nặng.
“May quá… may mà nó vẫn còn ở đây!” – Cô tự nhủ, bàn tay khẽ vuốt nhẹ bìa sách như đang nâng niu một bảo vật.
Cuốn cổ pháp thực đơn, toàn bộ nội dung đều được viết bằng thể văn ngôn, giấy đã ngả vàng và cũ kỹ đến mức chạm nhẹ cũng sợ rách. Nghĩ mà xem, ngay cả khi dì nhỏ nhìn thấy, chắc cũng chẳng hiểu nổi lại tưởng đồ vô dụng mà quẳng đi!
Trương Khấu Khấu cẩn thận dùng giấy sạch bọc lại cuốn sách, từng động tác nhẹ nhàng như đang chăm chút một báu vật. Sau đó, cô đặt nó vào túi tài liệu, gói ghém thật kỹ rồi mới an tâm cất vào ba lô.
Rời khỏi phòng, Cô xoa đầu Em họ, hỏi:
“Dì nhỏ đâu rồi?”
“Ở ruộng nhà ông Vương bên cạnh, đang làm việc ạ.”
“Dẫn chị qua đó đi.”
“Được ạ.”
Em họ dẫn Trương Khấu Khấu rời khỏi nhà, đi về phía ruộng. Vừa đến nơi, Cô đã thấy Dì nhỏ đang ngồi nghỉ mát dưới bóng cây, xung quanh còn có bốn, năm Cô bác trung niên khác. Ai nấy đều thoải mái ngồi quanh, vừa uống trà vừa buôn chuyện.
Từ xa, Trương Khấu Khấu đã nghe rõ mồn một những câu chuyện “sóng gió làng quê” mà họ đang tám:
“Này, nhà đó mới cưới con dâu vào mà trông y như hồ ly tinh. Cả ngày trang điểm lòe loẹt không biết đang định quyến rũ ai đây!”