Chương 20

Tuy món kho nghe có vẻ đơn giản nhưng sự khác biệt lại nằm ở cách phối trộn gia vị. Chỉ cần thay đổi một chút thành phần trong gói gia vị, hương vị của nước kho đã khác biệt hoàn toàn. Một khi đã pha chế được gói gia vị "chuẩn chỉnh." nước kho sẽ đạt đỉnh cao – khó mà bị đối thủ vượt qua. Có thể nói, đây chính là "bí thuật bất khả chiến bại" trong giới làm món kho.

Trương Khấu Khấu thậm chí còn cẩn thận lên mạng tìm hiểu thêm thông tin. Số liệu thống kê cho thấy, ngành hàng món kho trong những năm gần đây đang tăng trưởng với tốc độ chóng mặt, đạt đến mức hàng trăm tỷ, thấy được đây là một thị trường béo bở mà bất kỳ ai cũng muốn nhảy vào!

Không ít quán bán món kho làm ăn phát đạt, từ một quán nhỏ ven đường, chỉ sau vài năm đã trở thành thương hiệu lớn. Thậm chí có những quán nhỏ nhưng gắn bó với nghề hàng chục năm, chủ quán mua nhà, tậu xe dễ như trở bàn tay. Nghĩ đến viễn cảnh trở thành phú bà, sở hữu nhà cao cửa rộng, Trương Khấu Khấu phấn khích đến mức cười khanh khách: "Ha ha ha, làm giàu thật rồi, mình sắp thành đại gia rồi!"

Trương Khấu Khấu khẽ nhắm mắt, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Tất cả mệt mỏi sau một ngày vất vả bán hàng dường như tan biến. Nghĩ đến viễn cảnh phát tài, cô nhoẻn miệng cười đầy mãn nguyện rồi ôm giấc mơ làm giàu mà chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau với tinh thần phấn chấn, Trương Khấu Khấu dậy từ rất sớm. Cô lục lại ký ức về cách làm món kho rồi thử nghiệm ngay với món đùi gà kho. Sau vài giờ kiên nhẫn chờ đợi, khi nồi kho bốc hơi thơm lừng, Cô múc một miếng lên nếm thử. Nhưng ngay lập tức, nét mặt Cô hơi nhăn lại. "Sao vẫn thiếu thiếu cái gì đó nhỉ?"

Cô tự nhủ: "Chắc tại lâu rồi không làm, tay nghề có hơi lụt đi." Không bỏ cuộc, Khấu Khấu quyết định thử lại với món cổ vịt kho. Thế nhưng, sau khi nếm, kết quả vẫn không khá hơn.

Khấu Khấu chợt nhớ đến ông ngoại mình - người từng là đầu bếp chính cho những bữa tiệc lớn ở làng. Ông nổi tiếng nhất với món kho gia truyền khiến ai ăn cũng phải gật gù khen ngợi. Nhưng sao những món kho của Cô lại không thể đạt được hương vị tuyệt vời như trong ký ức?

"Rốt cuộc là mình làm sai ở đâu?" – Khấu Khấu ngồi trước bếp lò, vẻ mặt đầy băn khoăn.

Bát giác, quế chi, ớt khô, hạt tiêu, đinh hương, đại hồi, lá nguyệt quế, cam thảo, trần bì... Phải chăng còn thiếu một loại gia vị nào đó?

Mỗi gói gia vị kho thường cần đến hàng chục loại nguyên liệu mà chỉ cần thiếu hoặc sai một chút thôi là hương vị sẽ lệch đi ngay. Nghĩ đến đây, Trương Khấu Khấu không khỏi vò đầu bứt tai. Cô ngồi trước bếp lò, ánh mắt đăm chiêu, chìm vào suy nghĩ: "Phải làm sao để tìm ra hương vị ấy đây?"

Đang nghĩ ngợi mông lung, bất chợt một tia sáng lóe lên trong đầu Cô – “Trương Ký Thực Đơn!”

Ký ức về ông ngoại hiện lên rõ mồn một. Khi còn nhỏ, Trương Khấu Khấu thường theo ông ngoại như cái đuôi nhỏ. Mỗi tối, cô thấy ông ngồi trong phòng, bên ánh đèn dầu, cặm cụi ghi chép gì đó vào một cuốn sổ tay.

Có lần không kìm được tò mò, Cô trèo lên ghế, nửa người trên bám vào bàn, vừa nhấm nháp món ăn vặt ông ngoại làm vừa thắc mắc hỏi:

“Ông ngoại, ông đang làm gì vậy?”

Ông ngẩng lên, khẽ nhéo chiếc mũi nhỏ của Cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

“Ông đang viết Trương Ký Thực Đơn.”

Cô bé Khấu Khấu lúc ấy nghe mà chẳng hiểu gì, mắt chớp chớp:

“Trương Ký Thực Đơn là cái gì hả ông?”

Ông ngoại bật cười, nhẹ nhàng đáp:

“Đây là bảo bối quý giá nhất của nhà họ Trương chúng ta. Là tất cả bí kíp nấu ăn mà ông đúc kết cả đời.”

Khấu Khấu vẫn còn nhỏ, chẳng thể hiểu hết ý nghĩa của “bảo bối” ấy. Nhưng Cô nhớ rất rõ mỗi lần viết xong, ông ngoại đều cẩn thận cất cuốn sổ vào một ngăn tủ có khóa riêng, bộ dạng trân quý như giữ kho báu.

Nhiều năm sau, khi Cô lớn lên, cuốn “Trương Ký Thực Đơn” cũng dày thêm theo thời gian với ngày càng nhiều Công thức quý giá được ghi chép.

Năm ông ngoại qua đời, ông trân trọng giao lại cuốn sổ ấy cho Trương Khấu Khấu. Trước lúc mất, ông còn dặn dò rất kỹ:

“Nhất định phải giữ gìn thật cẩn thận, đây là bảo bối quý giá nhất của gia đình ta.”

Không chỉ vậy, ông còn đưa thêm cho Trương Khấu Khấu một cuốn sách cổ khác cũng mang tên Trương Ký Thực Đơn. Cuốn sách này chứa đựng các bí kíp nấu nướng cổ truyền, đã được lưu truyền qua nhiều thế hệ.

Hôm ấy, ông còn kể lại một câu chuyện mà Trương Khấu Khấu nhớ mãi:

“Khi còn trẻ, ông từng khổ học nghề bếp nhưng làm mãi vẫn không nên hồn, lần nào cũng bị sư phụ mắng té tát. Có lúc ông đã nghĩ mình chẳng hợp với nghề, định bỏ cuộc. Nhưng một đêm, trong giấc mơ, một vị tiên nhân hiện ra và nói rằng sẽ tặng ông một cuốn sách quý.

Sáng hôm sau, ông đang rầu rĩ thì bất ngờ sư phụ vứt phịch trước mặt một cuốn sách cổ, bảo: "Cầm lấy mà học, đọc xong xem ngươi có khấm khá hơn không."