Chương 18

“Trời, tớ muốn ăn dưa leo quá mà hôm nay lại ra củ cải. Đúng là số khổ!”

“Cậu khó chiều thật sự!”

Triệu Kiệt và Cô bạn cùng lớp Chu Lị, sau một hồi bị Triệu Kiệt thuyết phục nhiệt tình, quyết định cùng nhau ghé quầy cơm chiên của Trương Khấu Khấu để thử. Kết quả, ngay sau lần đầu tiên, Chu Lị lập tức bị món ăn kèm của Khấu Khấu "bỏ bùa".

Hôm sau, Chu Lị quay lại quầy hàng, nhìn chằm chằm vào món dưa leo ngâm và hỏi thẳng:

“Chị chủ quán ơi, món này bán riêng được không vậy?”

Trương Khấu Khấu nghe đề nghị bán riêng món dưa leo ngâm của Chu Lị mà ngạc nhiên:

“Bán riêng á?”

Chu Lị gật đầu lia lịa:

“Đúng vậy! Em thấy chị làm món dưa leo ngâm này ngon đặc biệt luôn! Hồi trước ở nhà, mẹ em cũng hay làm dưa leo ngâm nhưng phải nói thật, tay nghề của chị còn xuất sắc hơn cả mẹ em.”

Nghe vậy, Khấu Khấu bật cười:

“Có khi nào vì lâu rồi em không được ăn đồ mẹ nấu nên mới thấy thế không?”

Chu Lị nghiêm mặt lắc đầu:

“Không phải đâu. Hôm qua mẹ em còn gửi cho em mấy hũ dưa leo ngâm đây này. Nhưng không hiểu sao món chị làm có vị khác hẳn, một hương vị em chưa từng ăn qua.”

Chu Lị nhìn Trương Khấu Khấu với ánh mắt đầy nghi vấn:

“Chị chủ, có phải chị bỏ thêm bí quyết gì độc nhất vô nhị không vậy?”

Khấu Khấu nghe xong chỉ biết phì cười: “Làm gì có bí quyết nào đặc biệt đâu, tất cả nguyên liệu đều mua ngoài chợ như mọi người thôi.”

Nhưng điều này không phải lần đầu Cô nghe. Dạo gần đây, ngày nào cũng có người khen món ăn của cô “không giống ai”, nghe cứ như cô có phép tiên khiến nguyên liệu hóa thành đồ thần kỳ vậy.

Dù vậy, Trương Khấu Khấu cũng là người kinh doanh và khách hàng muốn mua thì chẳng có lý do gì để từ chối kiếm tiền.

Trương Khấu Khấu mỉm cười, nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Nhưng món này phải bảo quản lạnh mà ký túc xá của em hình như không có tủ lạnh đâu, đúng không?”

Chu Lị nhanh nhảu đáp:

“Em thuê phòng trọ đối diện trường học, có tủ lạnh mà.”

Nghe vậy, Khấu Khấu gật đầu:

“Vậy thì được. Em muốn bao nhiêu hộp?”

Chu Lị dang hai tay, hào hứng trả lời:

“Trước tiên lấy 10 hộp đi!”

“Mười hộp???”

Khấu Khấu tròn mắt kinh ngạc. Trong đầu Cô chỉ nghĩ khách hàng sẽ mua khoảng một, hai hộp, ai ngờ lại chốt đơn đến mười. Cô hơi băn khoăn:

“Nhiều thế này có liệu ăn không hết không em?”

Chu Lị chớp chớp mắt, cười hồn nhiên:

“Sao lại không hết được? Dưa leo ngâm để tủ lạnh là giữ được lâu mà, đúng không?”

Khấu Khấu vẫn ngập ngừng:

“Đúng là để được lâu nhưng một mình em ăn mười hộp thì hơi nhiều đấy.”

Chu Lị xua tay, cười tươi roi rói:

“Không sao không sao! Nhà em thường xuyên có bạn bè qua chơi, tụi nó ăn khỏe lắm, kiểu mấy con "heo ham ăn" ấy. Đồ ăn trong tủ lạnh nhà em chưa bao giờ sống sót qua nổi một tuần đâu. Với lại, nếu ăn không hết, em tặng bạn bè cũng được. Bạn em nhiều lắm, mỗi đứa một hộp là bay sạch ngay. Chị chủ đừng lo nha!”

Thôi thì đành vậy.

Trước sự nhiệt tình của Chu Lị, Trương Khấu Khấu không còn lý do nào để từ chối. Khách “sộp” thế này, ai mà nỡ bỏ qua?

“Trương Khấu Khấu gật đầu, gói cho Chu Lị 10 hộp dưa leo ngâm, tính giá đúng theo thị trường.

Lúc ra về, Chu Lị vẫn cười tủm tỉm:

“Chị chủ, món dưa leo ngâm này ngày nào cũng có đúng không?”

“Cũng tùy tình hình thôi, thường là có.”

“Ủa? Tùy tình hình là sao? Còn có lúc không làm nữa à?”

“Ừ không có gì bất ngờ thì ngày nào cũng làm. Nhưng thỉnh thoảng chị đổi thực đơn để thay đổi chút vị cho khách.”

Nghe vậy, Chu Lị liền tươi cười phấn khích:

“Vậy tốt quá! Lần sau em ăn hết lại đến mua! Nếu chị không bán ở quầy nữa thì em sẽ nhắn WeChat đặt riêng, được không?”

Nhìn vẻ nhiệt tình đến mức khó tin của Chu Lị, Trương Khấu Khấu chỉ biết cười trừ. Quả thật, chưa từng thấy ai mê rau củ ngâm đến mức này.

Thật ra Trương Khấu Khấu làm củ cải và dưa leo ngâm chỉ để tặng kèm chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc kiếm lời. Nhưng lời nói của Chu Lị lại vô tình khơi lên một ý tưởng mới. Ngoài cơm chiên, liệu cô có nên bổ sung thêm các món ăn vặt để bán kèm không?

Cơm chiên thì phải làm tại chỗ nhưng đồ ăn kèm lại có thể chuẩn bị sẵn ở nhà và mang đi bán. Vậy chẳng phải là “kiếm hai đầu” hay sao? Ý tưởng này khiến Trương Khấu Khấu hứng khởi, trong lòng vui như mở hội. Quá hoàn hảo rồi!

Tuy nhiên, chuyện xảy ra ngay sau đó lại khiến Cô bối rối. Dưa leo ngâm vốn không làm nhiều, vậy mà Chu Lị đã khuân sạch 10 hộp, khiến khi Triệu Kiệt đến mua cơm chiên, cô chẳng còn gì để tặng kèm.