“Quỷ thì đi đâu được? Đương nhiên là mau chóng xuống âm tào địa phủ đầu thai rồi!” A Lam thấy Tang Mịch thành tâm nhận lỗi, sắc mặt cũng dịu đi phần nào: “Lạ nhỉ, sao không có quỷ sai dẫn đường cho ngươi?”
“Chắc là chết oan chết uổng, thân xác chia lìa nên hồn phách không trọn vẹn.” Hồ ly nằm trên cành cây không biết từ lúc nào đã hóa thành một nữ tử tuyệt sắc.
Nàng ta cầm cây lược ngọc, thong thả chải mái tóc dài chấm đất, vẻ mặt đầy quan tâm: “Ngươi phải mau chóng tìm được thi thể của mình, bổ sung đầy đủ hồn phách. Nếu không, vài ngày nữa ngươi sẽ hồn phi phách tán đấy.”
“Hồn phách không trọn vẹn?” Tang Mịch cúi đầu nhìn thân thể ngày càng trong suốt của mình, lập tức lo lắng: “Đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm, ta đi tìm ngay!”
Hồ yêu thấy nàng nghe lời, mỉm cười gật đầu: “Không cần khách sáo, cứ gọi ta là Tiểu Ly. Thi thể trên bãi tha ma này không đến vạn cũng đến ngàn. Ngươi phải nhanh lên đấy.”
Tang Mịch mất ba ngày ba đêm lật tung các thi thể gần đó, nhưng vẫn không tìm thấy.
Trong khoảng thời gian này, liên tục có người đưa thi thể mới đến. Nào là kẻ nghèo khó không tiền mua quan tài, nào là ăn mày chết đói, nào là phạm nhân bị chém đầu.
Quỷ sai đến rồi đi, chẳng ai đoái hoài đến Tang Mịch.
Tang Mịch thật sự hâm mộ, bèn chủ động đến gần: “Các vị quỷ sai đại nhân, có thể tiện đường đưa ta xuống địa phủ không? Ta muốn tra xem mình là ai, chết ở đâu.”
“Đi đi đi!” Quỷ sai xua đuổi nàng, vẻ mặt khó chịu: “Đừng làm phiền!”
Tang Mịch ủ rũ ngồi bên cạnh A Lam thở dài.
A Lam mạnh miệng mềm lòng nói: “Nếu không được, ngươi cứ theo ta tu luyện trước đã! Ta sẽ dạy ngươi cách hấp thụ linh khí đất trời, tinh hoa nhật nguyệt. Khi đạo hạnh đủ sâu, không những không sợ hồn phi phách tán, mà còn có thể hóa thành người đấy!”
Nàng ta yêu cái đẹp như mạng, chỉ thích kết giao với yêu ma xinh đẹp. Ngày ngày nhìn một cái bóng lờ mờ trước mặt, nàng ta cảm thấy rất bực bội.
“Thật sao?” Tang Mịch tìm được mục tiêu mới, tỏ ra vô cùng ham học: “Được, A Lam tỷ tỷ. Vậy ta bái tỷ làm sư phụ, theo tỷ tu luyện.”
“... Bái sư bái đồ gì chứ. Lũ người các ngươi cứ thích mấy cái lễ nghi rườm rà này.” A Lam đỏ mặt, nghiêm túc dạy Tang Mịch cách thở ra hít vào, luyện khí, ngưng kết nội đan.
Tang Mịch học hành vô cùng chăm chỉ. Nhưng linh khí vừa vào bụng, liền lập tức thoát ra ngoài. Tinh hoa chiếu vào người, làn sương mỏng manh như bị kinh hãi mà tán loạn.
A Lam lo lắng kêu lên: “Sao lại không được? Không thể nào!”