Một người bình thường sẽ sống sót thế nào khi đối mặt với tận thế? Không có dị năng, không có gì cả, nhưng lại có nhan sắc.
Chắc chắn là sống không bằng chết.
Hứa Ương không nhớ mình đã biến thành tang thi bao nhiêu năm. Cô lang thang trong tận thế, có ý thức nhưng không thể tiến hóa. Khi còn là con người, cô chỉ là một người bình thường, và khi trở thành tang thi, điều đó cũng không hề thay đổi.
Sao lại bất công đến thế?
Nhưng cuộc đời vốn là vậy, chưa bao giờ có sự công bằng.
Vào khoảnh khắc đầu bị chém đứt và tinh hạch bị lấy đi, tất cả những gì Hứa Ương từng trải qua lại hiện lên rõ ràng trong đầu cô. Đó có phải là hồi quang phản chiếu không?
Không phải.
Cô đã trùng sinh.
Cô phải sống sót.
---
Chú thích: Do di chứng của việc trùng sinh nên cách suy nghĩ của Hứa Ương không hoàn toàn bình thường và cô có định kiến sẵn với Lục Hồi Tuyết, ai ngại điểm này xin đừng đọc.
Công: Bên ngoài là cô nàng đáng thương vô hại, bên trong là đại lão máu lạnh trắng trợn.
Thụ: Bên ngoài là chị đại dịu dàng, bên trong là cún con trung thành thuần khiết.
Hứa Ương: "Cái đồ thánh mẫu Lục Hồi Tuyết..."
Lục Hồi Tuyết: "??? Tôi thật sự không phải thánh mẫu mà!"
---
Tóm tắt một câu: Cuộc đấu tranh sinh tồn của một triệu hồi sư trong tận thế.