Tu chân có mười cảnh giới: Luyện Khí – Trúc Cơ – Quy Nhất – Thai Y – Kết Đan – Nguyên Anh – Hóa Thân, cùng ba cảnh giới thượng cổ đã thất truyền.
Diệp Liên Thành mới đột phá khỏi Luyện Khí, hiện tại đang ở Trúc Cơ sơ kỳ. Còn Tiêu Phàm vẫn chỉ ở Luyện Khí trung kỳ.
Hắn chưa vội gϊếŧ Tiêu Phàm, một phần vì biến số quá nhiều, phần khác là… làm sao “nhân vật chính” lại chết dễ như vậy? Hắn định từ từ đoạt hết cơ duyên vốn thuộc về Tiêu Phàm, cuối cùng mới dựng nên cái bẫy chắc chắn không lối thoát.
Ngồi xếp bằng, hắn bắt đầu vận công, linh khí theo huyệt mạch chảy vào cơ thể.
Trúc Cơ cần nền tảng vững chắc, phải từng bước ổn định. Nếu nóng vội, cơ sở không bền, sau này cảnh giới cũng chẳng thể cao được.
“Cốc, cốc, cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang hơi thở vận công, khiến Diệp Liên Thành cau mày. Rõ ràng đã dặn nha hoàn đặt cơm ngoài cửa thôi cơ mà?
Nhưng hắn vẫn gượng cười, dịu giọng:
“Vào đi.”
“Ui chao ôi, bao lâu không gặp, con trai bảo bối của mẹ lại càng khôi ngô tuấn tú rồi đây!”
Một phụ nhân vóc dáng mảnh mai, vòng eo lả lướt, tay xách một hộp gỗ, bước thẳng vào.
Diệp Liên Thành vội vàng đứng dậy, định đỡ lấy bà, ai dè bà vỗ mạnh tay hắn gạt ra, lườm yêu một cái:
“Bộ mẹ ngươi đã già đến nỗi cần con chống đỡ rồi sao hả?”
Diệp Liên Thành chỉ biết gãi đầu cười ngây ngô. Với vị nương thân này, hắn thật chẳng biết nên đối phó thế nào cho phải.
Người phụ nữ ấy tên Lâm Tình Nhi, chính là mẫu thân của hắn. Là con một trong nhà, Diệp Liên Thành từ bé đã được bà cưng chiều hết mực.
“Thế mẹ đến phủ con lần này, có chuyện gì thế?”
Hắn hỏi, giọng có phần ngượng nghịu.
Lâm Tình Nhi liền thò tay vỗ trán hắn, má phồng lên, ra chiều giận dữ:
“Không chuyện thì chẳng được đến thăm con trai bảo bối à?!”
Diệp Liên Thành cười hì hì, ôm đầu giả bộ đau, miệng kêu lớn:
“Mẹ ơi, đánh nữa là mẹ làm hỏng mất bảo bối của mẹ đó nha!”
Lâm Tình Nhi bị con trai chọc cười khúc khích mãi không thôi, một lúc sau mới nói:
“Hôm nay nghe nha hoàn bảo tay con bị thương trên lôi đài, nên mẹ đến giúp con băng bó chút.”
Diệp Liên Thành nghe vậy thì lòng thầm kêu “toang rồi”. Ai chứ mẹ mình ra tay băng bó, thà để vết thương tự lành còn đỡ đau hơn. Hắn đành giả vờ ho khan mấy tiếng, làm bộ trấn an:
“Đàn ông mà, dính chút thương tích có gì to tát đâu, mẹ đừng lo. Vài hôm là khỏi thôi.”
Nhưng chưa kịp xong lời, Lâm Tình Nhi đã chộp lấy tay hắn, mạnh bạo bẻ ngón tay ra, lấy ra một lọ cao đen sì như bùn, trét thẳng lên vết nứt.
“Xìiii—!”
Diệp Liên Thành đau đến mức méo miệng. Hắn giãy giụa, nhưng khổ nỗi tu vi của mẹ còn cao hơn, hắn chỉ như con gà con trong tay mẹ, muốn rút tay về mà bất lực.
Qua một tuần trà, Lâm Tình Nhi mới xong xuôi, để lại cho hắn một cánh tay quấn băng kín mít như cái bánh chưng.
Hắn nhìn tay mình, nước mắt lưng tròng: ban đầu chỉ là vết nứt ở lòng bàn tay, giờ thành ra cả cánh tay phế luôn.
“Liên Thành à, cái kẻ dám làm con bị thương, mẹ đã cho người đi xử lý rồi.”
Giọng nói của bà dịu dàng, nhưng nghe ra có mùi sát khí.
“Cái gì?!” Diệp Liên Thành hoảng hốt. “Mẹ phái A Man đi à?”
Trong lòng hắn biết rõ, “xử lý” trong miệng mẹ nghĩa là gì rồi.
“Đối phó loại nhóc con ấy cần gì đến A Man? Mẹ chỉ tiện phái một thủ hạ thân tín của cha con đi thôi, thế là đủ.”
Lâm Tình Nhi thản nhiên nói. Trong mắt bà, bất cứ thứ gì cản đường con trai đều phải tiêu diệt.
Tim Diệp Liên Thành chợt trùng xuống. A Man là man tộc hắn nuôi dưỡng, sức mạnh kinh khủng, một quyền còn ghê hơn cả cao thủ võ giả lâu năm. Nếu A Man ra tay thì chắc chắn bắt được Tiêu Phàm. Nhưng chỉ là một tên thân tín của cha… e rằng chẳng khác nào đưa đầu cho Tiêu Phàm rèn luyện, thậm chí còn giúp hắn thêm “kinh nghiệm”.