Cát Diệp lúc này mới kịp hoàn hồn, vội vàng cảm kích:
“Đa tạ đại sư huynh!”
Phải biết, kiếm của đại sư huynh, đẳng cấp tất nhiên vượt xa cái sắt vụn hắn vẫn xài hằng ngày.
Diệp Liên Thành nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch kia, gật đầu hài lòng, vỗ mạnh lên vai hắn: “Ừ, phải thế, càng ngốc càng dễ dỗ!”
Ngay sau đó, hắn bất ngờ tung nắm đấm như sấm sét, nhắm thẳng mặt Tiêu Phàm. Cát Diệp sợ muốn vỡ mật, suýt nữa kêu toáng lên, may mà cú đấm ấy dừng lại ngay trước trán đối phương, chỉ còn cách chừng một sợi tóc.
Thu tay về, Diệp Liên Thành vuốt cằm, ánh mắt chăm chú, chắc chắn rằng Tiêu Phàm thật sự ngất, lão gia gia trong cơ thể hắn cũng tạm mê man, rồi mới khẽ thở dài, nói như đang dạy bảo:
“Cát Diệp à, thực ra ta phát hiện từ lâu rồi… Tiêu Phàm chính là gian tế của môn phái khác!”
“Cái gì cơ?!”
Cát Diệp trợn mắt há hốc mồm.
“Suốt sáu năm nay, hắn luôn giả bộ yếu kém, lòng đầy hiểm ác. Nếu không phải ta cố ý khích hắn, chắc hắn vẫn tiếp tục ẩn mình trong Thiết Kiếm Môn, chờ ngày bùng nổ, gây đại họa!”
Lời nói hùng hồn, chính khí ngút trời… nhưng trong lòng Diệp Liên Thành lại muốn bật cười, nhịn đến đỏ cả mặt.
Cát Diệp thì lại dễ tin một cách đáng thương. Nhớ lại biểu hiện của Tiêu Phàm trên lôi đài, hắn tám phần mười tin lời đại sư huynh.
“Vậy… đại sư huynh, có nghĩa là… chuyện huynh gϊếŧ muội muội hắn, cũng là giả thôi đúng không?”
“Ờ thì….”
Diệp Liên Thành gượng cười.
“Thật ra muội muội hắn được một cao nhân thu làm đệ tử, đi vội quá, chẳng kịp chào từ biệt. Thế là hắn hiểu lầm, tưởng ta gϊếŧ người.”
Cái lý do nghe còn chối hơn kẻ gian bị bắt tại trận, nhưng Cát Diệp vẫn gật gù, mặt mày sáng rỡ:
“Thì ra vậy! Ta nhất định sẽ đi giải thích với các sư huynh đệ khác, còn phải vạch trần luôn thân phận gian tế của hắn!”
Diệp Liên Thành trong bụng cười khoái chí: “Quả nhiên dễ lừa hết biết!”
Thấy kế hoạch đã xong nửa phần, hắn bồi thêm:
“Chớ vội! Hiện ta vẫn chưa biết chắc môn phái đứng sau hắn. Nếu bây giờ ầm ĩ, e rằng rắn động cỏ, khó mà bắt trọn ổ. Ta định thả dây dài, câu cá lớn.”
Cát Diệp gật gù, vẻ mặt hối lỗi:
“Là ta quá nóng vội rồi.”
“Giờ ta giao cho ngươi một trọng trách. An nguy của cả môn phái, đều trông cậy vào ngươi!”
Diệp Liên Thành khẽ vẫy tay, thì thầm bên tai hắn, kể tỉ mỉ kế hoạch.
Đảm bảo Cát Diệp đã nhớ kỹ, hắn mới cười khoan khoái:
“Đi thôi, nhanh đưa hắn đến dược thất chữa trị. Đừng áp lực, chỉ cần làm tốt phần việc của mình là đủ.”
“Đệ biết rồi, đa tạ đại sư huynh!”
Cát Diệp hớn hở, vai nặng thêm nhưng lòng lại phơi phới: cuối cùng mình cũng có cơ hội vì môn phái mà dốc sức rồi!
Thế là, mặc áo nâu đơn giản, miệng khe khẽ hát, bước chân tung tăng, hắn vác luôn Tiêu Phàm đi thẳng đến dược thất.
…
Diệp Liên Thành trở về phủ thì trời đã xế chiều. Hắn ra hiệu cho nha hoàn đặt cơm ngoài cửa, còn mình đóng kín cửa phòng, lặng lẽ một mình.
Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ thu nhận đệ tử. Ông cha “trên danh nghĩa” của hắn chắc phải đến tối muộn mới về. Nhân lúc ấy, hắn phải tranh thủ tu luyện.
Ở thế giới này, linh khí dồi dào, từ thời thượng cổ con người đã biết tu hành. Đến nay tuy linh khí đã mỏng hơn nhiều, nhưng hệ thống tu luyện đã rất hoàn chỉnh.
Con người có hai con đường: tu chân và võ đạo.
Tu chân là con đường tiên nhân, cũng là hướng mà đệ tử Thiết Kiếm Môn theo đuổi.
Võ đạo thì chuyên rèn luyện thân thể, lấy sức mạnh nhục thân sánh với thần linh.