Chương 5

Trong truyện, đại phản diện là người cực kỳ thông minh, nếu không sao có thể che giấu lâu đến vậy.

Lỡ Thẩm Tích Chi phát hiện nàng có chỗ bất thường, coi nàng là yêu quái mà đem đi thiêu thì sao? QAQ.

Dù sao nàng ấy cũng không thích nữ nhân, nếu gϊếŧ được nàng, nàng ấy có thể sánh đôi cùng nam chính bay xa rồi.

Nhưng Tống Du Quy tất nhiên không muốn chết. Cùng lắm, cùng lắm thì đối xử tử tế với đại phản diện một chút, sau đó ly hôn, để nàng ấy tự do đi tìm người mình thích.

Nghe nàng hỏi, Thẩm Tích Chi mặc kệ vì sao hôm nay không bị đánh, cũng không dám chậm trễ, vội vàng đáp: “Vâng, tối nay ta nấu một nồi cháo rau, thê quân ra ăn chút đi...”

Cách xưng hô này khiến Tống Du Quy nổi cả da gà. Làm gì có ai trong bách hợp lại gọi nửa kia như vậy? Nhưng hôm nay nàng đã khác nguyên chủ. Nếu lại bắt đổi cách xưng hô...

Chỉ sợ quá mức chói mắt.

Đợi ít ngày nữa rồi bảo Thẩm Tích Chi sửa vậy.

Tống Du Quy thầm nghĩ.

“Vậy ta đi ăn một chút.”

Nàng chợt nhớ ra, nguyên chủ trước đây đối xử với đại phản diện cực kém, mà sắc mặt mình vừa rồi đã lộ ra quá nhiều khác lạ. Giờ chỉ có thể hết sức bù đắp, cũng không thể bỗng dưng trở nên quá ôn hòa, phải từ từ tiến dần. Vì thế nàng cố ý làm ra vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, bước đi không một nụ cười.

Thẩm Tích Chi vừa thấy hôm nay nàng có chỗ khác lạ, lúc này nhìn thấy dáng vẻ ấy, rốt cuộc mới thở phào, vẫn là Tống Du Quy kia.

Nàng ấy vội nghiêng người, nhường ra một lối đi vốn đã không rộng rãi gì. Tống Du Quy ngoài mặt tỏ vẻ lãnh đạm, kỳ thực lại bước từng bước thận trọng, chỉ sợ chạm phải bàn tay đầy thương tích kia. Ra tới sân, đập vào mắt là một chiếc bàn vuông cũ nát, hai bên đặt đôi ghế trông cũng già nua không kém.

Tim Tống Du Quy nhói lên. Bao năm nàng gắng gượng phấn đấu, vừa mới có được cuộc sống sung túc an lành, vậy mà giờ lại quay về thời kỳ giải phóng trước kia.

Siết chặt nắm tay, từ nay về sau nhất định không đọc điền văn nữa!

Thẩm Tích Chi rụt lại phía sau hai bước, không dám lại gần. Chỉ khi thấy nàng đã ngồi xuống, mới cẩn trọng tiến lên, múc hai bát cháo rau xanh biếc.

Tống Du Quy thì còn đang giằng co với chiếc ghế dài ngắn không đều, thầm kêu trời. Ngồi thứ ghế này, làm sao yên ổn mà ăn cơm? Chỉ sơ sẩy một chút là có thể ngã chổng vó, bát cháo đổ đầy vào mặt mất thôi!