Chương 3

Nàng nhẫn nại chờ đợi, mãi mới nghe được giọng đối phương. Vừa rồi còn rụt rè đáng thương, lúc này lại pha lẫn khí tức như đã chết tâm, nhạt nhòa như gió, mất cả linh hồn: “Thẩm Tích Chi. Chuyện này thê quân cũng không nhớ sao?”

Trong lòng nàng ấy nghĩ, đây không phải là câu trả lời mà Tống Du Quy muốn nghe. Có lẽ hôm nay nàng lại muốn mình đóng vai ai khác. Không có gợi ý, nàng ấy tuyệt đối không đoán được, chỉ đinh ninh đây là dấu hiệu báo trước cho một trận đòn. Cố ý hỏi mình là ai, để đợi khi mình trả lời, nàng sẽ cười nhạo nàng ấy nói sai, rồi ra tay đánh, sau đó mới nói mình phải đóng vai gì.

Thiếu nữ run rẩy trong sợ hãi, lại bất lực không thể phản kháng. Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng thê thảm mỗi lần bị đánh, gương mặt nàng ấy đã lập tức trắng bệch, thân thể gầy yếu run lên khe khẽ.

Nhưng nàng ấy không biết, người đối diện sau khi nghe cái tên kia thì trợn tròn mắt, gương mặt còn trắng hơn cả xác chết ba ngày.

Cái, cái gì? Thẩm Tích Chi?

Dĩ nhiên nàng nhớ rõ cái tên này, chính là trong cuốn tiểu thuyết vớ vẩn nàng đọc tối qua!

Nếu không nhờ còn chút lý trí, Tống Du Quy đã nhảy bổ tới bóp cổ người ta rồi.

Cùng tên cùng họ, mà còn xuyên vào tiểu thuyết hóa ra chuyện này là thật sao?

Nàng vốn không nên vì một pháo hôi trùng tên với mình mà thức trắng đêm đọc truyện. Nếu không đọc dai dẳng đến thế, nếu không đọc chính cuốn này, có khi nàng cũng không xuyên qua... không, phải nói là xuyên thư.

Tống Du Quy đôi mắt vô hồn mà nghĩ, quả thật là khởi đầu sụp trời lở đất. Người ta xuyên thư một cái là công chúa, quận chúa, tiểu thư quan hầu. Đến lượt nàng, lại thành nữ tử lưu manh trong thôn, vừa nghèo khó nhất xóm, vừa mang tiếng thích trêu ghẹo nữ nhân.

Trời cao ơi, ngươi làm ông nội kiểu gì thế?

Chẳng những thế, nàng còn có một vị thê tử bị ngược đãi lâu dài, bất cứ lúc nào cũng có thể nảy sinh lòng sát tâm gϊếŧ nàng, Thẩm Tích Chi.

Nếu nói tên Tống Du Quy trong truyện không có mấy bút mực, thì Thẩm Tích Chi lại hoàn toàn khác. Nàng ấy dung mạo diễm lệ, tính tình nhu hòa đoan trang, lại chính là đại phản diện lớn nhất trong sách, chướng ngại duy nhất trên con đường nam nữ chính đi đến kết cục hạnh phúc.

Nàng ấy sinh trong bùn lầy, để tự bảo vệ, đã gϊếŧ vị thê tử ưa “mài gương”* lại thích ngược đãi mình. Rồi với thân phận quả phụ sống đơn độc tại thôn Tống gia, vài lần sắp đặt tình cờ gặp nam chính, dùng mọi cách quyến rũ khiến hắn thiên vị nàng ấy. Nếu không phải vì danh phận quả phụ và thủ đoạn quá tàn nhẫn, chỉ sợ nam chính cuối cùng đã thật sự chọn nàng ấy.

*Chú thích: Quan hệ đồng tính nữ.