Tống Du Quy xuyên thư rồi, xuyên thành một pháo hôi đoản mệnh, kẻ mang sở thích “mài gương”, trong nhà còn nuôi một đại phản diện làm vợ. Nguyên chủ không phải người tốt đẹp gì, ỷ mình bỏ bạc cưới thê …
Tống Du Quy xuyên thư rồi, xuyên thành một pháo hôi đoản mệnh, kẻ mang sở thích “mài gương”, trong nhà còn nuôi một đại phản diện làm vợ.
Nguyên chủ không phải người tốt đẹp gì, ỷ mình bỏ bạc cưới thê tử về liền hết đánh lại mắng, ngày ngày sỉ nhục, cuối cùng thành công ép nàng ấy hắc hóa. Sau đó, nàng ấy thiết kế hại chết nguyên chủ, một thân quả phụ, phóng túng quyến rũ nam chính, mong hắn cứu mình ra khỏi vũng bùn. Nào ngờ quyến rũ hết lần này đến lần khác, vốn dĩ nam chính đã có chút động tâm, lại bị nữ chính ngang nhiên đoạt mất!
Từ đó, nàng ấy oán hận nữ chính, hết lần này đến lần khác phá rối, chẳng những gây ảnh hưởng đến tình cảm của đôi nam nữ chính, thậm chí còn mưu sát nữ chính. Cho đến khi kế hoạch thất bại, nữ chính bình an trở về, đứng ra vạch trần khuôn mặt thật của nàng ấy, nàng ấy bị dân làng Tống gia xua đuổi, lưu lạc đầu đường, chết thảm trong một đêm đông giá lạnh.
Tống Du Quy: “...”
Lão Thiên gia đúng là không xem ta như con cháu, vừa tới đã ném xuống cho cái mạng này!
Ban đầu, Tống Du Quy chỉ nghĩ dưỡng thương cho phản diện rồi đưa nàng ấy một tờ hưu thư, để nàng ấy được như ý đi lấy người trong lòng. Ai ngờ đâu một lần quá tay, liền bẻ cong phản diện mất rồi!
Về sau...
Trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, phản diện tương lai với đôi chân dài thon mảnh câu chặt lấy thắt lưng nữ tử, ngồi trong lòng nàng. Khuôn mặt xinh xắn hung hăng, truy vấn: “Vừa rồi ngươi liếc hoa khôi trong thôn thêm một cái, có phải mến mộ nàng không? Không được, không được, không được! Ta ngoan hơn nàng, nghe lời ngươi hơn nàng, ngươi không được thích nàng!”
Tống Du Quy hết cách rồi. Phản diện này vừa thích khóc, vừa thích ầm ĩ, tính tình lại thất thường, hở ra là hắc hóa, đánh không được, mắng cũng không xong. Nàng biết phải làm sao?
Chỉ đành dành nhiều thời gian dỗ dành, bầu bạn, nuông chiều bù đắp thêm cho người vợ phản diện thiếu thốn tình thương, không có cảm giác an toàn này.
*
Công gϊếŧ heo nuôi vợ × Thụ phản diện hắc hóa.
Nhân vật chính: Tống Du Quy × Thẩm Tích Chi .
Tóm tắt một câu: Ta dễ nuôi lắm, mỗi ngày hôn ta một cái là đủ rồi.
Lập ý: Cuộc sống mong cầu chỉ có thể đạt được bằng chính sự nỗ lực.
truyện hay quá! còn truyện nào mà cũng kiểu nuôi vợ rồi hai người sống yên ổn ở quê như này không nhỉ