- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Tử Đoạn Luân Hồi
- Chương 7: Sự tuyệt vọng
Tử Đoạn Luân Hồi
Chương 7: Sự tuyệt vọng
Quỷ dê vẫn không ngừng giãy giụa trong vòng kìm kẹp của Thủy Long. Đột nhiên, cơ thể nó phình to, từng khối cơ bắp cuồn cuộn nổi lên như đá tảng, da thịt căng phồng phát ra tiếng răng rắc ghê người. Ngay sau đó, vô số mảng đen từ dưới lớp da trồi lên, chồng chất đan xen, nhanh chóng bao bọc toàn thân nó, hình thành một lớp giáp sừng đen bóng, gai góc, toát ra tử khí nồng nặc.
Nó ngửa đầu gầm lên, âm thanh trầm đυ.c vang dội, chấn động màng nhĩ mọi người: "Lũ con người, không ngờ hôm nay ta lại bị dồn đến mức này. Các ngươi sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ta."
Dứt lời, lớp nước quấn quanh cơ thể nó bị chấn vỡ, Thủy Long rít lên rồi tan rã. nó lao vυ"t đi với tốc độ không tưởng, thân hình khổng lồ để lại một chuỗi tàn ảnh mờ nhạt giữa đống đổ nát.
Thấy cảnh này, đồng tử Cố Trường Phong co rút, lập tức quát lớn: "Mau né đi."
Quỷ dê không lao thẳng mà liên tục bật nhảy, móng vuốt cắm vào tường đá, thân thể nặng nề nhưng linh hoạt đến đáng sợ. Nó lợi dụng địa hình phức tạp của thành phố hoang tàn, đổi hướng liên tục, che giấu mục tiêu thật sự.
Nhóm người của Tuyết Liên lúc này mồ hôi ướt đẫm lưng áo, ai nấy đều dốc toàn bộ tinh thần, linh tính vận chuyển đến cực hạn để cảnh giới bốn phía.
Giọng nói của quái vật vang vọng khắp nơi, khàn khàn rè rè như kim loại cào vào nhau: "Các ngươi đoán xem, ta sẽ xé xác kẻ nào trước."
Vèo.
Một bóng đen từ trên cao lao thẳng xuống vị trí của Tuyết Liên. Rõ ràng nó đã khóa chặt mục tiêu, nhận ra cô là người suy yếu nhất sau chuỗi giao chiến kéo dài.
Keng.
Móng vuốt sắc nhọn va chạm với thanh kiếm rỉ sét của đồng đội được Tuyết Liên vung lên trong tích tắc, tia lửa và mảnh băng văng tung tóe. Cú va chạm nặng nề khiến nàng trượt lùi trên mặt đất, hai chân cày ra rãnh dài. Gương mặt nàng trắng bệch, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt vẫn kiên định, cắn chặt môi, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Nàng khẽ quát: "Băng Trụ."
Hơi nước trong không khí bị cưỡng ép ngưng tụ. Một cột băng khổng lồ từ dưới mặt đất bùng lên, hàn khí cuộn trào, bao bọc lấy cơ thể quái vật, phong tỏa nó trong lớp băng dày đặc, bề mặt không ngừng kết sương.
Nhân cơ hội này, Cố Trường Phong bước lên một bước, khí huyết sôi trào. Kình lực hội tụ, đôi tay hắn được bao bọc bởi dòng thủy khí xanh lam cuộn xoáy như sóng dữ, mơ hồ hóa thành long ảnh.
Hắn gầm lên: "Thủy Long Kình Quyền, cửu thức: Thủy Long Quy Tông."
Ba quyền liên tiếp được tung ra, quyền ảnh chồng chất, mỗi đòn đều vang lên tiếng long ngâm trầm thấp, đánh thẳng vào khối băng.
Ầm. Ầm. Ầm.
Sóng xung kích nổ tung, mặt đất rung chuyển, cửa kính các tòa nhà xung quanh vỡ vụn hàng loạt. Lớp băng bên ngoài gần như không hề tổn hại, nhưng kình lực xuyên thấu qua hàn băng, trực tiếp dội vào thân thể quái vật bên trong.
Quái vật gầm lên điên cuồng. Lớp giáp sừng rung lên dữ dội, từng chiếc gai đen bật ra, bắn tứ phía như mưa tên, cắm phập vào tường đá, mặt đất. Cột băng xuất hiện vô số vết nứt, hàn khí tán loạn, rõ ràng không thể duy trì thêm.
Sắc mặt Cố Trường Phong biến đổi, quay đầu hét lớn: "Mau kết liễu nó. Nếu để nó thoát ra, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Oanh.
Quỷ dê phá tan lớp băng, mảnh vụn bắn tung như mưa đá. Toàn thân nó bốc lên làn khói đỏ sẫm, máu từ các vết thương sôi trào, bám dính lên lớp giáp sừng, tạo thành một tầng màng nhầy nhụa ghê rợn.
Nó không lao về phía Cố Trường Phong. Bản năng chiến đấu thúc giục nó loại bỏ kẻ yếu trước. Cái đầu dị dạng ngoặt sang hướng Tuyết Liên và Tư Kỳ, đồng tử đỏ thẫm co rút.
Nó nhe hàm răng đầy dãi nhớt, gầm gừ: "Chết hết đi, lũ sâu bọ."
Cố Trường Phong nghiến răng, định lao tới nhưng dư chấn từ đòn phản kích khiến chân hắn tê dại trong một nhịp thở. Khoảng cách lúc này lại quá xa.
Hắn gào lên: "Chạy mau."
Ngay khoảnh khắc sinh tử, một bóng đen lướt qua tầm mắt hắn.
Vương Nhất Bạch từ nãy đến giờ vẫn đứng ở phía xa quan sát. Linh tính của cậu đã hồi phục đôi chút, đủ để đánh cược một đòn. Cậu không chọn đối đầu trực diện, mà lựa chọn con đường của kẻ săn mồi.
Cậu vung tay, hắc khí lập tức bao phủ cánh tay phải, ngưng tụ thành một thanh lưỡi hái đen kịt. Trong tầm nhìn của cậu, thế giới dần phai màu, chỉ còn hai sắc trắng đen. Một sợi chỉ đỏ thẫm hiện ra, nối từ ngực quái vật đến khe hở nhỏ dưới tay trái, nơi lớp giáp sừng chưa hoàn toàn khép kín.
Đó là tử huyệt.
Nhất Bạch lướt đi không một tiếng động, thân hình thấp thoáng như bóng ma. Khi quỷ dê vừa vung móng vuốt về phía Tuyết Liên, cậu đã áp sát sườn trái của nó.
Xoẹt.
Lưỡi hái vẽ một đường bán nguyệt, móc ngược từ dưới lên, chém chính xác vào khe hở. Tử khí lập tức tràn vào cơ thể quỷ dê, phá hoại nội tạng, cơ thể.
Quỷ dê gầm lên đau đớn, thân thể chấn động dữ dội. Nhưng cấp bậc chênh lệch quá lớn. Thay vì gục ngã, nó phát cuồng. Cánh tay đang vung ra đột ngột đổi hướng, mang theo một luồn sức mạnh hủy diệt giáng thẳng xuống vị trí của Nhất Bạch.
Tốc độ quá nhanh.
Nhất Bạch mở to mắt, nhưng cơ thể không kịp phản ứng.
Rầm.
[Death]
"Độ Không Tuyệt Đối."
Giọng nói của Tuyết Liên vang lên. Không gian đông cứng. Một lần nữa, Vương Nhất Bạch mở mắt giữa khung cảnh quen thuộc, hơi lạnh thấu xương bao trùm thành phố.
Lần này, cậu không hề bất ngờ. Nhất Bạch bình thản triệu hồi lưỡi hái, ánh mắt sắc bén đảo qua chiến trường.
Cậu lẩm bẩm: "Sức mạnh vẫn chưa đủ. Cần phải nhanh hơn, mạnh hơn nữa."
Thay vì lao vào trung tâm, cậu lùi lại, chạy về phía rìa thành phố, nơi hàng trăm quái vật cấp thấp đang bị đóng băng hoặc di chuyển chậm chạp.
Cậu lao vào đó như một cơn lốc.
Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt.
Lưỡi hái vung lên, từng đường cong chết chóc hiện ra. Đầu quái vật rơi xuống liên tiếp. Nhất Bạch tàn sát không phải vì kɧoáı ©ảʍ, mà để tích lũy. Từng luồng quỷ khí đen đặc từ xác chết tràn vào cơ thể cậu, bồi bổ linh tính, cường hóa thể chất.
Ở trung tâm chiến trường, kịch bản cũ lặp lại. Quỷ dê xuất hiện, áp đảo nhóm Tuyết Liên, rồi mở rộng vết nứt không gian.
Từ trong vết nứt, quỷ dị tràn ra gào thét.
Nhưng lần này, chờ đợi chúng là Vương Nhất Bạch.
Từ trên nóc tòa nhà cao tầng, cậu lao xuống. Hắc khí cuộn trào, thanh lưỡi hái dài ra, sắc bén hơn trước.
Cậu xoay người giữa không trung, lưỡi hái tạo thành vòng tròn tử vong.
Phập.
Cậu đáp đất, hóa thành cơn bão máu. Nhất Bạch di chuyển nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh. Máu đen bắn tung, xác quỷ dị chồng chất, dần hình thành một ngọn núi nhỏ.
Quỷ dê khựng lại, nhìn về phía ngọn núi xác. Một con người nhỏ bé đứng trên đỉnh, toàn thân nhuốm máu đen, đôi mắt sáng rực quỷ dị.
Nó cười lớn: "Tên con người kia, ngươi làm ta khá bất ngờ."
Nhóm Tuyết Liên sững sờ. Một mình Nhất Bạch đã quét sạch gần như toàn bộ quái vật cấp thấp.
Nhất Bạch không để ý đến họ, hay đúng hơn không để họ vào mắt. Ánh mắt cậu dán chặt vào vết nứt không gian.
Cậu suy tính: "Hắn luôn canh trước vết nứt. Nếu xâm nhập vào đó, liệu có tìm được cơ hội hay chỉ là cái chết mới."
Chiến trường rơi vào tĩnh lặng đáng sợ.
Trong ý thức, ngôi sao đỏ thẫm rực sáng. Cánh thứ tư được thắp lên.
Quỷ khí mát dịu tràn vào đôi mắt. Đau nhức tan biến, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Nhất Bạch nhíu mày suy nghĩ: “Với những biểu hiện trước đây, hai cánh đầu tăng sức mạnh bản thân, cánh thứ ba mở khóa năng lực mới, cánh thứ tư là một dạng nâng cấp của năng lực đó. Vậy còn cánh cuối, khi thắp sáng, liệu có thay đổi gì không?”
Ý nghĩ táo bạo nảy sinh.
Quỷ dê gầm lên: "Ngươi sợ rồi sao."
Nhất Bạch nhếch môi, quay nhìn Tuyết Liên, rồi nhìn con quái vật.
Cậu đưa lưỡi hái kề cổ.
Tuyết Liên hét lên: "Cậu làm cái gì vậy."
Nhất Bạch không quan tâm. Cậu cầm thanh lưỡi hái, sau đó vung một nhát vào cổ của bản thân.
Xoẹt.
Máu tươi phun ra. Cơ thể Vương Nhất Bạch đổ xuống, lăn khỏi núi xác.
Chiến trường chết lặng.
[Death]
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Tử Đoạn Luân Hồi
- Chương 7: Sự tuyệt vọng