Chương 6: Cơn thịnh nộ

Bầu không khí trong khu vực bị cô lập như đặc quánh lại, nặng nề đến mức mỗi hơi thở đều phảng phất mùi rỉ sét và tuyệt vọng. Cú đấm của Cố Trường Phong mang theo kình lực ngàn cân đánh bật quỷ dị sừng dê văng ra xa, nhưng ánh mắt người đội trưởng dày dạn kinh nghiệm lại không hề thả lỏng. Đồng tử cậu co rút, trong đáy mắt chỉ còn lại sự cảnh giác gần như bản năng.

Lớp bụi mù từ đống đổ nát còn chưa kịp lắng xuống, một âm thanh lạ lùng đã vang lên. Nó giống tiếng xương cốt bị bẻ gãy, tiếng da thịt bị xé rách, lẫn với tiếng máu huyết sôi sục.

"Grừ... grà..."

Tiếng gầm trầm thấp phát ra từ trong đám bụi. Ban đầu còn nhỏ, nhưng nhanh chóng lớn dần, khiến mặt đất dưới chân mọi người rung lên theo nhịp như trống trận.

Đột nhiên, từ màn khói bụi bùng nổ một luồng khí áp đỏ thẫm, thổi bay gạch đá văng tứ phía. Con quái vật sừng dê đứng lù lù ở đó, nhưng hình dạng đã biến đổi đến rợn người. Cơ thể vốn đã to lớn giờ phình ra thêm một vòng, những thớ cơ bắp vặn vẹo đen đúa cuồn cuộn như rễ cây cổ thụ quấn chặt lấy nhau.

Điều đáng sợ nhất là lớp da của nó. Vết thương do Cố Trường Phong gây ra không khiến nó bị thương, trái lại còn rỉ ra thứ chất lỏng sền sệt màu đen. Chất lỏng ấy nhanh chóng đông cứng, bao phủ toàn thân, kết thành từng mảng vảy sừng gai góc, sắc nhọn, tỏa ra mùi hôi thối tà dị khiến người ta buồn nôn.

Nó ngẩng đầu. Đôi mắt vàng đυ.c ngầu trước kia chuyển sang đỏ thẫm như hai vũng máu đang sôi. Nó há miệng, để lộ hàm răng lởm chởm cài vào nhau. Giọng nói khàn đặc vang vọng, như kim loại cào lên đá nhám, xuyên thẳng vào màng nhĩ từng người: "Lũ con người thấp kém. Không ngờ hôm nay ta bị dồn đến mức phải dùng đến hình dạng này. Các ngươi sẽ nếm mùi thịnh nộ của ta."

Vừa dứt lời, nó dậm mạnh chân xuống đất. Mặt đường nứt toác, tạo thành một hố sâu hoắm. Lực phản chấn đẩy thân hình khổng lồ lao đi với tốc độ không tưởng, nhanh đến mức để lại tàn ảnh trong không khí. Tiếng gió bị xé toạc rít lên chói tai.

Cố Trường Phong lập tức quát lớn, giọng khản đặc vì căng thẳng: "Tất cả tản ra. Mau né."

Nhưng tốc độ của con quái vật quá nhanh. Nó không lao theo đường thẳng, mà liên tục đổi hướng, thoắt ẩn thoắt hiện, tận dụng tường đổ làm điểm tựa bật nhảy. Quỹ đạo zíc zắc khó lường khiến đội hình Ngự Linh Sư rối loạn. Mỗi lần nó đạp chân, một mảng tường lại sụp xuống, bụi bay càng làm tầm nhìn mờ đi.

Nhóm người của Tuyết Liên mồ hôi vã ra như tắm. Bọn họ vốn đã kiệt sức sau trận chiến dài, giờ lại bị lớp Huyết Giáp kia ép tới nghẹt thở. Tay chân ai nấy run rẩy, thần kinh căng như dây đàn. Chỉ cần lơ là một nhịp thôi, cái giá phải trả sẽ là mạng sống của chính mình và đồng đội.

Một người trong đội nghiến răng, giọng nghẹn lại: "Nó còn biết chọn mục tiêu."

Tiếng cười man rợ của quỷ dị vang lên, dội lại từ bốn phương. Âm thanh méo mó chồng chéo khiến việc xác định vị trí của nó gần như bất khả thi: "Run rồi sao. Đoán xem ta sẽ xé xác kẻ nào trước."

Vèo.

Một bóng đen khổng lồ bất ngờ lao xuống từ trên cao, nhắm thẳng vào Tuyết Liên. Con quái vật rõ ràng không hề ngu. Nó nhận ra cô vừa thi triển đại chiêu diện rộng, khí lực suy yếu, chính là mắt xích dễ phá nhất.

Cố Trường Phong gào lên: "Tuyết Liên."

Cậu lao tới ứng cứu, nhưng khoảng cách quá xa.

Tuyết Liên ngẩng đầu, nhìn thấy móng vuốt sắc như lưỡi dao chém xuống. Trong khoảnh khắc sinh tử, bản năng sinh tồn bùng lên mãnh liệt. Cô cắn chặt môi đến bật máu, dùng cơn đau kéo lại sự tỉnh táo. Gương mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường.

Cô dồn chút linh tính ít ỏi còn sót lại vào đôi tay đang run, gượng gạo thi triển phòng ngự cuối cùng: "Băng Trụ: Hàn Băng Ngục."

Keng.

Móng vuốt va vào kiếm băng vừa dựng lên, tia lửa bắn tung tóe. Sức mạnh áp đảo khiến thanh kiếm rạn nứt tức thì. Ngay lúc đó, hơi lạnh thấu xương bùng nổ từ dưới chân quỷ dị. Một cột băng khổng lồ dày đặc trồi lên, bao bọc toàn bộ cơ thể nó, cưỡng ép giam cầm chuyển động trong tích tắc.

Cố Trường Phong nắm lấy khoảnh khắc ấy, hét lớn. Kình lực toàn thân điên cuồng dồn về hai cánh tay, gân xanh nổi cuồn cuộn, lớp khí lưu xanh lam xoáy tròn như nước cuộn: "Thủy Long Kình Quyền, cửu thức: Thủy Long Quy Tông."

Cậu lao tới như tên rời cung, tung ba quyền liên tiếp đánh thẳng vào khối băng.

Rầm. Rầm. Rầm.

Sóng xung kích lan ra bốn phía, hất tung đất đá. Kình lực không phá băng từ bên ngoài ngay lập tức. Nó thẩm thấu vào trong như dòng nước ngầm, công phá trực tiếp cơ thể quỷ dị bị giam cầm.

Bên trong khối băng, con quái vật gầm lên đau đớn. Đôi mắt đỏ ngầu của nó long sòng sọc. Cảm nhận nguy cơ chí mạng, nó điên cuồng kích hoạt năng lực. Gai nhọn trên Huyết Giáp đột ngột dài ra, bắn mạnh xung quanh như mưa tên, cắm phập vào tường và nền đất.

Rắc. Rắc.

Khối băng dày, niềm hy vọng cuối cùng của Tuyết Liên, xuất hiện vết nứt rồi lan rộng như mạng nhện, sau đó vỡ vụn thành từng mảng lớn.

Cố Trường Phong bị luồng khí tức phản chấn đánh trúng, l*иg ngực như bị búa tạ nện xuống. Cậu buộc phải lùi lại vài bước để triệt lực, rồi quay sang đồng đội quát lớn: "Nó sắp thoát. Chuẩn bị đòn kết liễu. Không làm được thì tất cả chết ở đây."

Nhưng tiếng hét rơi vào khoảng không bế tắc. Ai nấy đều hiểu, sức cùng lực kiệt, vũ khí hư hại, bọn họ không còn chiêu nào đủ mạnh để xuyên qua lớp giáp quỷ quái kia.

Ở phía xa, khuất sau bức tường đổ nát nửa kín nửa hở, Vương Nhất Bạch nép mình trong bóng tối. Cậu thở dốc, l*иg ngực phập phồng dữ dội. Bàn tay siết chặt cán lưỡi hái đến trắng bệch, mạch máu nổi rõ. Linh tính hồi phục được một phần, nhưng nỗi sợ nguyên thủy vẫn len lỏi như kim châm.

Nhất Bạch nhìn chằm chằm vào chiến trường, đôi mắt nheo lại tính toán. Trong không gian ý thức, hình ảnh ba cánh sao đỏ thẫm đang lập lòe yếu ớt như ngọn nến trước gió.

Cậu biết rõ tình thế. Nếu bọn họ chết, cậu cũng không còn đường lui. Kết giới vẫn bao trùm, hầm ngục chưa vỡ, chạy đi đâu cũng là ngõ cụt. Quỷ dị gϊếŧ xong sẽ quay sang cậu, mà với trạng thái hiện tại, cậu không chống nổi quá vài chiêu.

Nhất Bạch hít sâu một hơi. Do dự biến mất, chỉ còn lại sự quyết đoán của kẻ đã nếm quá nhiều cái chết. Cậu vung tay, hắc khí đen đặc lập tức bao bọc lấy cánh tay phải, lan dần ra, ngưng tụ và kéo dài thành hình dạng lưỡi hái tử thần quen thuộc, lưỡi sắc phản chiếu ánh lửa tàn.

Cậu tự nhủ: "Đành liều một phen vậy."