Vừa đi, Vương Nhất Bạch vừa suy ngẫm về khả năng tái sinh của mình.
Cậu tự nhủ: "Xem ra nó không cần điều kiện kích hoạt cầu kỳ. Chỉ cần chết là sẽ quay lại."
Có chiếc túi xanh ngọc "thần kỳ" trong tay, cậu tạm thời không lo thiếu lương thực. Nhưng Nhất Bạch cũng không định rời khỏi khu vực này ngay. Cậu cần thông tin. Càng nhiều thông tin, tỷ lệ sống sót càng cao.
Cậu nhìn chiếc điện thoại đã vỡ nát trong quá trình chạy trốn và chiến đấu. Màn hình chỉ còn những vệt nứt như mạng nhện.
Cậu thầm nghĩ: "Thông tin về thế giới này quá ít. Mình cần biết quy tắc, tổ chức, cấp bậc, càng sớm càng tốt."
Cuối cùng, cậu đưa ra quyết định. Cậu sẽ lén theo sau nhóm Tuyết Liên. Dù nguy hiểm, nhưng ít nhất họ là nguồn tin. Hơn nữa, nếu chết cậu vẫn còn đường lui.
Cậu tự nhủ: "Dù sao nếu chết, mình cũng có thể quay lại. Thêm một lần chết, đổi lấy thêm dữ liệu, không lỗ."
Thanh lưỡi hái đỏ thẫm đúng là mạnh, nhưng cũng đi kèm cái giá. Mỗi lần cậu sử dụng, một phần ô nhiễm tinh thần lại tăng lên, như có thứ gì đó gõ nhè nhẹ vào hộp sọ từ bên trong, dai dẳng và khó chịu. May mắn là cậu có thể hấp thụ quỷ dị để bù đắp, thậm chí chuyển hóa thành sức mạnh.
Nói cách khác, càng nhiều quỷ dị, cậu càng mạnh.
Nhất Bạch men theo dấu vết bọn họ, vòng qua những con phố gãy đổ, cuối cùng quay lại gần siêu thị cũ, nơi cậu từng nhặt được thanh lưỡi hái. Cậu leo lêи đỉиɦ tòa nhà đối diện, nấp sau một mảng tường sập, nhìn xuống nhóm người đang tụ tập bên dưới.
Phía bên kia, nhóm Tuyết Liên đã tìm thấy thi thể Hạo Nhiên và đồng đội.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết họ chết thảm thế nào.
Không khí lập tức hạ xuống. Nhiệt độ xung quanh giảm nhanh đến mức hơi nước trên nền đất ướt bắt đầu kết lại thành một lớp sương lạnh mỏng. Những giọt mưa rơi xuống cũng nghe nặng hơn, như bị cái lạnh níu lại.
Một người đi cùng lên tiếng trấn an, giọng khàn vì mệt: "Này, Tuyết Liên, cậu bình tĩnh lại."
Nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt căm thù. Tuyết Liên đứng lặng trước đống thi thể, hai tay siết chặt, móng tay như muốn đâm vào lòng bàn tay. Cô không khóc, không run rẩy, chỉ im lặng đến đáng sợ, giống một tảng băng đang bị nén áp lực bên trong.
Một lát sau, giọng cô lạnh băng, không còn chút cảm xúc: "Chia ra tìm. Bất cứ người nào khả nghi, hoặc quỷ dị nào cản đường, bắt hết. Nếu kháng cự, gϊếŧ."
Mấy người còn lại nuốt nước bọt. Không ai dám phản bác. Thay vì hỏi vì sao, ai nấy đều rút vũ khí, lập tức tản ra theo các hướng.
Nhìn cảnh đó, Nhất Bạch nheo mắt.
Cậu cân nhắc: "Nếu để họ bắt mình, có thể nghe được thêm nhiều thông tin."
Rồi cậu tự phủ định ngay: "Không được. Nếu họ nghi ngờ, họ có thể tra hỏi, tra tấn. Khi đó chưa chắc họ sẽ gϊếŧ nhanh. Mình chết không đáng sợ, nhưng bị giữ sống để moi thông tin mới là rắc rối."
Cậu bắt đầu tính toán một kế hoạch khác, rồi lặng lẽ rời khỏi mái nhà, chuyển sang vị trí quan sát mới.
Nhóm đi tìm kiếm phía này có cô gái tóc nâu tên Tư Kỳ, đi cùng vài người khác. Họ lục soát từng ngõ hẻm, từng tầng nhà đổ nát, cả những chỗ có thể giấu người. Động tác dứt khoát, mắt nhìn liên tục, không bỏ qua một cánh cửa méo hay một khe tường nứt.
Nhưng không tìm được gì.
Tư Kỳ thở dài, mặt tái đi vì lạnh và mệt: "Chẳng lẽ cậu ta đã đi mất rồi?"
Một người trẻ tuổi trong đội ngập ngừng lên tiếng, giọng nghi hoặc: "Chị Tư Kỳ, chị còn nhớ người lạ lúc nãy rời đi sau khi gặp chúng ta không? Em đoán có thể là cậu ta."
Tư Kỳ cau mày, ánh mắt lóe lên rồi nhanh chóng tắt: "Nếu thật là cậu ta, bây giờ chắc đã cao chạy xa bay rồi. Người dám sống một mình trong thành phố này, không thể đơn giản."
Vài giờ sau, họ quay về điểm tập kết với vẻ mặt thất vọng.
Một người báo cáo: "Chị Tuyết Liên, bọn em chỉ gặp quỷ dị cấp F và cấp D. Không tìm được mục tiêu nào khác."
Nghe vậy, Tuyết Liên siết chặt hàm răng. Trong lòng cô dâng lên cảm giác hối hận vì lúc trước đã thả Nhất Bạch đi.
Cô thầm nghĩ: "Một thành phố bị tấn công, mà chỉ có một người lạ sống sót, ai nhìn cũng nghi."
Cô cúi xuống, lục soát hiện trường một lượt nữa, đặc biệt là vị trí Hạo Nhiên nằm. Nhưng chiếc túi xanh ngọc biến mất.
Chính chi tiết đó càng khiến cô chắc chắn phán đoán của mình.
Bỗng nhiên, từ phía trên không trung vang lên một tiếng rắc khô khốc.
Tất cả đồng loạt ngẩng đầu.
Một vết nứt xuất hiện giữa không trung, giống như bầu trời bị ai đó dùng móng tay cào rách. Vết nứt nhanh chóng lan rộng, tỏa ra khí tức âm u, lạnh lẽo, nặng như chì. Ánh sáng xung quanh tối đi, như có một lớp màn xám chụp xuống.
Tuyết Liên nhìn cảnh tượng đó, sắc mặt không biến đổi, nhưng nhịp thở đã siết lại. Cô quay sang Tư Kỳ, ra lệnh dứt khoát: "Tư Kỳ, liên lạc tổng bộ. Báo rằng nơi này xuất hiện sự kiện linh dị, đang trong trạng thái bùng phát."
Tư Kỳ lập tức rút thiết bị liên lạc ra: "Rõ."
Tuy nhiên, chưa kịp liên lạc, vết nứt trên không đã phát ra một tiếng vỡ chát chúa.
Rầm.
Không khí như bị xé toạc.
Từ bên trong, một quỷ dị hình thể to lớn bước ra. Thân nó cao hơn hai mét, lưng gù, da xám đen như vỏ cây mục, cánh tay dài bất thường, móng vuốt quệt qua không khí tạo ra tiếng rít ghê người. Mắt nó đỏ lòm, như hai cục than sống.
Nó há miệng, giọng vang lên như dùng chính cổ họng để cào nát không gian: "Hầm ngục bao phủ."
Trong khoảnh khắc, một lớp kết giới khổng lồ trùm xuống. Cảm giác như cả khu vực bị nhốt vào một chiếc l*иg vô hình. Không gian nặng nề hơn, ánh sáng tối lại, gió cũng đổi chiều, mang theo mùi tanh nhè nhẹ như mùi sắt rỉ.
Quỷ dị cười khanh khách, nước dãi đen nhỏ xuống: "Các ngươi đã đến rồi, vậy thì trở thành thức ăn của ta đi."
Nó vung tay.
Vết nứt chịu ảnh hưởng từ cú vung đó mà mở rộng thêm, như một cánh cửa bị bẻ gãy bản lề. Từ trong hầm ngục, vô số quỷ dị tràn ra, bay, bò, lết, nhảy, gào rú. Trong số đó có không ít kẻ khí tức mạnh, rõ ràng không phải cấp thấp.
Ở trên cao, Nhất Bạch đứng trong vùng ảnh hưởng của kết giới. Nhưng cậu không hoảng loạn. Trái lại, mắt cậu càng lạnh, càng tập trung.
Cậu thầm đánh giá: "Một quỷ dị cấp A mà có thể bao phủ cả thành phố triệu dân."
Cậu kết luận: "Đúng là quái vật."
Tuyết Liên quát lớn: "Đội hình chiến đấu."
Ngay lập tức, nhóm năm người bày trận. Người đứng trước dựng khiên, người hai bên phối hợp dọn quỷ dị cấp thấp để giữ khoảng trống. Tuyết Liên lao thẳng về phía quỷ dị cấp A, hai tay bùng lên băng vụ.
Nhất Bạch nheo mắt quan sát.
Cậu tự nhủ: "Không phải chỉ có vũ khí. Họ còn có năng lực. Dị năng, linh lực, hay thứ gì đó tương tự."
Cậu ghi nhớ kỹ từng biểu hiện: "Nếu hiểu được quy tắc vận hành, khi đối mặt mình cũng có thể chiến một phen."
Trận chiến nổ ra dữ dội.
Tuyết Liên dồn năng lượng vào lòng bàn tay, ngưng tụ thành một thanh kiếm băng trong suốt. Cô xông lên, chém liên hoàn, mỗi nhát chém đều kéo theo băng sương, đóng băng quỷ dị cấp thấp xung quanh, đồng thời ép quỷ dị cấp A phải lùi.
Tư Kỳ cũng không hề yếu. Cô rút ra một đôi song đao, thân pháp nhanh, chém quỷ dị lao tới như chém cỏ. Mấy người còn lại phối hợp nhịp nhàng. Có người phóng hỏa thiêu sạch đám quỷ dị nhỏ. Có người điều khiển một luồng khí đen như vực khí tạo thành dây trói, khóa chân những con liều chết lao vào.
Nhất Bạch nhìn mà không khỏi thừa nhận: nhóm này đã trải qua quá nhiều trận sinh tử. Họ không hoảng loạn, không hét bừa, chỉ hành động theo thói quen đã khắc vào xương.
Nhưng quỷ dị cấp A kia vẫn quá mạnh.
Nó cười lớn, tiếng cười khiến lớp kết giới rung lên: "Giỏi lắm. Nhưng các ngươi chỉ đến thế mà thôi."
Qua từng phút, Nhất Bạch thấy rõ một điểm then chốt: ô nhiễm tinh thần của bọn họ đang tăng.
Tuyết Liên thở nặng hơn, đồng đội bắt đầu mất nhịp, vài người tay run. Càng dùng năng lực mạnh, ô nhiễm càng tăng, như một khoản nợ bị tính lãi từng giây.
Nhất Bạch thầm nghĩ: "Vậy đây là điểm yếu của ngự linh sư."
Cậu tính tiếp: "Còn mình, mình có thể bù ô nhiễm bằng cách hấp thụ quỷ dị. Nếu đúng là vậy, trong hầm ngục này mình có lợi."
Quỷ dị cấp A lại cười: "Các ngươi mệt rồi sao? Ta mới chỉ bắt đầu."
Tuyết Liên không đáp. Cô đột ngột đặt bàn tay xuống nền đất, ánh băng vụ bùng lên dữ dội.
Tư Kỳ lập tức hét: "Dựng lá chắn."
Những người còn lại nhanh chóng tạo khiên phòng hộ, gom sức bảo vệ đội hình.
Tuyết Liên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như lưỡi dao. Giọng cô vang lên, từng chữ như đóng đinh: "Đóng băng điện rộng."
Ngay lập tức, băng sương bùng nổ, lan ra như thủy triều. Một lớp băng khổng lồ phủ lên từng con phố, từng tòa nhà, từng góc tối. Quỷ dị cấp thấp bị đóng băng ngay tại chỗ, động tác dừng lại trong tư thế gào rú.
Nhưng cái lạnh đó cũng nuốt lấy mọi thứ khác.
Ở trên cao, Nhất Bạch cảm giác máu trong người như đông lại. Đầu ngón tay tê cứng, hơi thở biến thành khói trắng. Cậu lập tức kéo cổ áo lên, nhưng vô ích. Nhiệt bị hút đi quá nhanh, như có bàn tay vô hình thò vào l*иg ngực cậu, nắm lấy trái tim rồi bóp chặt.
Cậu siết răng, cố bám vào bờ tường: "Mình cũng bị ảnh hưởng."
Cậu tự hỏi: "Nếu mình chết ở đây, sẽ quay lại thời điểm nào? Trước khi hầm ngục giáng lâm, hay ngay trong kết giới?"
Cái lạnh vượt quá ngưỡng chịu đựng. Thị lực cậu mờ đi, ý thức trôi dần như bị dìm xuống băng. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cậu nghe tiếng băng nứt đâu đó, nghe tiếng quỷ dị gào rú xa dần, rồi mọi thứ tắt lịm.
[Death]